Giang Trường Hải cúi đầu nhìn thử, thấy mặc dù vải nhuộm màu không đều nhưng cũng tạm được, chỉ là không quá đẹp thôi.
Vậy nhưng với dân quê thì có đẹp hay không cũng chẳng quan trọng, giá rẻ mới là thứ quyết định tất cả!
"Vải này bán bao nhiêu tiền?" Giang Trường Hải suy nghĩ một lý do, "Nhà tôi nhiều người, họ hàng cũng nhiều. Năm nay kiếm được chút tiền nên muốn mua về hiếu kính ông bà. Cô gái thấy thế nào?"
Người bán hàng ngẫm nghĩ, "Bình thường toàn là năm hào một thước, cái này ba hào một thước, nhưng mà..."
Hàng còn chưa mở, ai biết được ông có đầu cơ trục lợi mua bán hay không.
Giang Trường Hải nói ngọt, đầu óc suy nghĩ cực nhanh, "Cô gái, cô tin tôi đi. Vừa nhìn đã biết cô là người thông minh được đi học, có tri thức lại hiểu lễ nghĩa. Cô biết loại vải này để đó cũng không bán được, vậy thì bán rẻ cho tôi đi. Hôm nay tôi lên trấn đổi phiếu và phiếu sữa, còn có phiếu công nghiệp nữa, lần sau tôi tới cung tiêu xã thì đưa cô vài tấm, được chứ?"
Nghe vậy, người bán hàng có hơi rung động.
Ngoại hình Giang Trường Hải thuận mắt, lại nói lời ngon tiếng ngọt, còn bảo sẽ đưa cô vài tờ phiếu, nghĩ kiểu gì cũng thấy có lời.
Cô gái chớp chớp mắt: "Thật không? Không lừa tôi chứ?"
"Nếu tôi có lên trấn mua đồ, chắc chắn sẽ tới tìm cô. Đến khi đó nếu tôi nuốt lời thì cô không bán hàng cho tôi nữa!"
Giang Trường Hải vỗ ngực đảm bảo, bỗng nhiên lại đổi giọng cười hì hì: "Có thể bớt thêm chút nữa không cô gái? Tôi sẽ đưa nhiều phiếu sữa hơn cho cô. Nghe nói con gái uống nhiều sữa thì da sẽ trắng sáng như sữa bò, còn nhanh có người yêu đấy."
Đương nhiên ông chỉ nói phét, nhưng người khác đâu có biết.
Người bán hàng đúng là chưa có người yêu thật, mặt đỏ bừng cả lên, "Được, hai hào năm một thước, ở đây có tám trượng, tính anh hai mươi đồng."
Giang Trường Hải móc hết tiền trong túi ra, "Trên người tôi chỉ còn mười tám đồng ba hào, còn có hai phiếu vải, có được không?"
"Được." Người bán hàng do dự một lúc rồi đồng ý, "Lần sau anh phải mang phiếu