Tôn Lệ Hà đứng một bên càng đỏ mắt ghen tị, sao con vịt trời đó lại được tặng đồ tốt như sữa mạch nha chứ!
Ngoài miệng thì chua xót: "Ôi, anh cả, Tam Nha mới học được có mấy ngày đâu chứ, anh coi lại coi mình đã mua bao nhiêu thứ cho nó rồi? Anh nhìn qua Chí Văn, Chí Võ kìa, đi học nhiều năm như vậy nhưng vẫn ăn uống bằng mọi người, nào có ăn sang như Tam Nha đâu."
Giang Trường Hải nghe Tôn Lệ Hà ganh ghét nói vậy, xì khẽ một tiếng bảo: "Chí Văn, Chí Võ sao giống con gái tôi được? Con gái tôi thi được hạng nhất đấy, còn Chí Văn, Chí Võ đã lần nào đạt đủ tiêu chuẩn thi đậu chưa? Cho bọn nó mới là phí của trời. Hơn nữa đây là tiền tôi kiếm được, muốn mua gì thì mua chứ."
Tôn Lệ Hà nghe vậy, cảm thấy Giang Trường Hải đang hạ con trai mình xuống để nâng con gái ông lên, gương mặt hết đỏ lại đen: "Tam Nha mới chỉ thi có một lần thôi chứ mấy. Con trai em thì mỗi ngày một khác, còn chưa biết sau này sẽ thế nào đâu! Anh cả đừng có vui mừng quá sớm, kẻo trèo càng cao té càng đau đấy."
"A, em dâu, làm thím thất vọng rồi. Lúc nãy giáo viên chủ nhiệm lớp Miên Miên có tìm tôi, thím biết thầy ấy tìm tôi có chuyện gì không?" Giang Trường Hải cố ý không nói hết câu để bà ta tò mò.
Tôn Lệ Hà biết mình không nên hỏi lại, nhưng không nhịn nổi sự tò mò: "Chuyện gì?"
Giọng điệu của bà ta còn có hơi kích động, giáo viên đến tìm phụ huynh thì có thể làm gì chứ?
Chắc chắn là con mình không chú ý trên lớp, hoặc là gây ra rắc rối gì đó!
Giang Trường Hải lại đắc ý cười thành tiếng: "Thầy nói Miên Miên nhà tôi học nhanh quá, có nhiều thứ giáo viên còn chưa dạy mà con bé đã tự học xong rồi. Nên thầy giáo mới nói với hiệu trưởng, bảo họ chưa từng thấy đứa trẻ nào thông minh như vậy, còn cố ý căn dặn tôi để phía phụ huynh không xót tiền bồi dưỡng con mình cho tốt."
Đương nhiên câu sau là ông tự thêm vào, nhưng