Kim Nguyệt Bảo hất bay móng heo của anh, đàn ông con trai thời này gan lớn vô cùng nha, niên đại này vẫn còn cực kỳ bảo thủ.
Cho dù là giữa hai vợ chồng đi đường với nhau vẫn phải giữ khoảng cách nửa thước, bộ anh thật sự nghĩ nhân viên quản lí ở đây không dám bắt anh hay gì?“Đi, đi chứ!”Thẩm Giang Viễn bỗng dưng phục hồi tinh thần lại, bàn tay nhỏ nhắn của vợ đánh vào tay mình chẳng thấy đau tẹo nào, thậm chí còn có điểm ngứa.
“Liên đội trưởng! Thật là có duyên quá nha, anh cũng tới sớm như vậy à!?”Đúng lúc này, từ xa có một anh chàng mặc quân phục chạy tới đây, từ xa đã hướng về phía hai người mà chào một cái rồi.
“Đây là chị đâu phải không, chào chị dâu!”Lưu mặt rỗ cười ha ha ha, vừa nãy lúc liên đội trưởng nhà mình chơi sờ mặt thì cậu ta đã ở đây rồi, trông thấy mà kích động thiếu chút nữa té sấp mặt.
Về sau nếu ai nói liên đội trưởng nhà mình không biết ghẹo người, cậu dám đảm bảo với người ta, liên đội trưởng nhà này rõ ràng là tài xế già!“Chào đồng chí!”Rốt cuộc có người ngoài ở đây, Kim Nguyệt Bảo không so đo với anh nữa, thoải mái hào phóng cùng chào người ta một cái là xong.
Há há, thái độ này, nếu như trang điểm thêm thì khi so sánh với mấy em gái ở đoàn văn nghệ văn công thì còn đẹp hơn, khó trách ngày thường liên đội trưởng chỉ muốn giấu đi, cũng không cho ai nhắc tới!“Lão Thẩm nhà tôi tính tình không được tốt lắm, phiền toái các cậu chăm sóc anh ấy nhiều hơn!”Kim Nguyệt Bảo nghĩ nghĩ, lấy thân phận hiện giờ của cô như một người vợ mà thiện ý bổ sung thêm một câu.
“Ái chà, vẫn là tẩu tử đau lòng cho đội trưởng đây mà!”Không ngờ lời vừa ra khỏi miệng, Lưu mặt rỗ phảng phất như thấy được tri kỉ, vỗ đùi giống như một diễn tinh(*) nhập thể, làm cho Kim Nguyệt Bảo dở khóc dở cười.
[Chú thích: (*) Diễn tinh là chỉ những người thích diễn ngoài đời thực, kiểu như người hai mặt, nhưng mà thường được hiểu theo nghĩa tích cực.
]“Khụ, thời gian không còn sớm, mau lên đường