“Vâng, nước trong bếp em đun rồi đó, vừa em tìm một vòng trong tủ chợt nhớ quả trứng gà cuối cùng nhà ta đã rán cho bọn nhỏ ăn sáng nay, hết trứng mất rồi, hay là chúng ta đi xung quanh đổi lấy mấy quả trứng gà với người ta?”Vạn Kim Chi nhìn ba đứa nhỏ đang chơi đùa trên giường đất, quần áo ướt đã được thay ra, khoác một tấm chăn mỏng, có con gái cả trầm ổn trông hai đứa cô ấy cũng yên tâm.
“Không cần, để anh ra ngoài xem Đại Hoa chúng nó thế nào.
” Đại Hoa trong lời Lăng Quốc Đống là gà Hoa Lô, Nhị Hoa Tam Hoa nữa, là mấy con gà mái nuôi đẻ trứng.
Ra xem gà mái là lấy được trứng hay sao? Lời này nghe ra thật lạ, nhưng Vạn Kim Chi dường như không hề cảm thấy lời Lăng Quốc Đống có vấn đề gì, gật đầu đồng ý, không đề cập đến chuyện đổi trứng gà với hàng xóm nữa.
Lúc hai người lớn nói chuyện không tránh mặt mấy đứa nhỏ, Lăng Kiều lặng lẽ quan sát tình huống trong nhà.
Cha mẹ hiện giờ có vẻ như đã tách khỏi nhà họ Lăng ra ngoài sống riêng, các gia đình ở nông thôn nếu không phân gia cả nhà sẽ cùng nhau sống trong một đại viện, sẽ không một mình tách ra ngoài xây một căn riêng rẽ ở.
Không biết những người đó có thay đổi giống như cha mẹ hay không, nhưng một đời này Lăng Kiều tuyệt không muốn ở cùng một chỗ với bọn họ, Lăng Kiều tỏ vẻ vô cùng hài lòng về căn nhà mới của mình.
Căn nhà nhỏ này cũng như bao căn nhà khác, một gian phòng khách, ba gian nhà, còn có một phòng bếp cùng với một căn phòng chứa lương thực, đựng đồ linh tinh, tường là tường đá xếp, nhìn tốt hơn nhiều so với nhà tường đắp đất bùn những nhà bình thường khác, mái nhà nửa là ngói nửa cỏ tranh, mấy gian nhà chính đều lợp ngói xám, phòng bếp thì không quá coi trọng nên mái chỉ dùng cỏ tranh với bùn đắp lên.
Lăng Kiều nhìn một vòng bày trí trong phòng, bảy tám phần là đồ gia dụng mới, mặt tường trắng bong, mỗi góc đều được quét tước sạch sẽ, có thể nhìn ra được chủ nhân rất chăm chút căn nhà nhỏ của mình, do điều kiện hạn chế, nội thất trang trí không được tinh xảo như đời sau, nhưng cũng dụng tâm không ít, trên bệ cửa sổ, trên bệ thấp đầu giường cùng đặt vài bình sứ nhỏ cắm hoa xinh xắn, màu sắc rực rỡ, từng bông từng bông nở rộ đẹp mắt, làm cho cả căn phòng tươi sáng hẳn lên.
Tầm mắt Lăng Kiều đảo quanh một vòng, dừng lại trên người hai đứa em đang nô đùa, ánh mắt không khỏi thêm phần phức tạp.
Ở thế giới này em trai không chết, mọi thứ