“Đã bốn ngày nay nhà chúng ta không được ăn món mặn rồi, mặt của Kiều Kiều, Điềm Điềm và cả Tráng Tráng đều gầy đi một vòng, dù sao thì hai con gà này nhà ta được hưởng không thế thì dứt khoát làm thịt cả hai con để đám nhỏ ăn xả láng một bữa đi.
”“Em cũng nghĩ thế nên trên đường về nhà thuận tiện bẻ gãy cổ chúng rồi.
”Vạn Kim Chi nghe chồng nói thế thì tỏ vẻ vô cùng tán thành mà hùa theo, hoàn toàn quên mất ban nãy cô ấy đã đắn đo thế nào trên đường về, còn bịa ra vô số lý do dẫn đến cái chết của hai con gà mà hoàn toàn không liên quan đến mình.
“Cũng tại em không đủ tài giỏi, không thể để anh và các con ngày ngày có thịt ăn.
” Vạn Kim Chi thuần thục cắt tiết rồi vặt lông gà, nhưng trong lòng lại có chút xấu hổ và tự trách.
Với vai trò là một người vợ, một người mẹ, cô ấy hiển nhiên đã không làm tròn bổn phận, mấy ngày nay bận rộn chuyện đồng áng chẳng còn thời gian lên núi săn thú, vài ngày không có thịt ăn, khuôn mặt nhỏ nhắn của bọn nhỏ cũng gầy đi trông thấy.
Lăng Kiều, không, khuôn mặt con bé thuộc dạng cằm nhọn bẩm sinh, có ăn thế nào cũng không mập nên có thể loại trừ khỏi trường hợp này.
Lăng Điềm và Lăng Tráng ngồi chồm hổm dưới đất, hai tay chống cằm nhìn mẹ hai đứa mổ gà, khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính dưới sự nâng đỡ của hai bàn tay trông càng thêm tròn trĩnh, thế này mà bảo đã gầy mất một vòng, không biết trước đây tròn đến mức nào cơ chứ.
“Sao lại vô dụng được, nhà chúng ta có cuộc sống tốt đẹp như hiện tại đều nhờ vào em cả, ở thôn chúng ta số nhà trên mâm cơm có thịt chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
”Lăng Quốc Khánh không cho phép vợ tự coi nhẹ bản thân, trong mắt anh ta, cả thôn Đường Thạch này cũng chẳng có ai lợi hại bằng vợ anh ta đâu, nếu tính trên phạm vi rộng hơn thì dù có là cả nước Hoa Quốc này cũng chẳng có ai lợi hại bằng vợ anh ta.
Bây giờ những bữa cơm có thịt của người nông dân chủ yếu chỉ có vào dịp cuối năm và hai lần mổ heo trong năm, muối thịt hoặc phơi khô có thể cất giữ được rất lâu, nhưng nói cho cùng thì lượng thịt được ăn rất ít, dù có tằn tiện đến mấy cũng chẳng ăn được mấy bữa, quá lắm là cứ cách dăm ba ngày mới nấu một miếng thịt muối nhỏ cho có vị.
Còn gà vịt thì nuôi lấy trứng, trừ những dịp khi ăn lễ tết hay nhà có việc vui cứ không thì hiếm lắm mới mổ.
Bây giờ đồ trên núi đều thuộc về nhà nước, cũng chẳng phải ai cũng có bản lĩnh như Vạn Kim Chi, dễ dàng bắt được gà rừng, thỏ rừng, hơn nữa còn không để người khác