“Đừng nói đến mấy con gà đó nữa, càng nói càng tức.
” Gương mặt vốn đang vui vẻ của Từ Ái Quyên bỗng chốc sa sầm.
Nhà họ Lăng tổng cộng có ba người con trai, một người con gái, người anh cả Lăng Quốc Khánh cưới vợ là Triệu Mai, sinh được hai đứa con trai, con trai thứ hai là Lăng Quốc Đống cưới Vạn Kim Chi, chỉ có điều mới cưới được ba ngày đã bị phân ra ngoài ở, trên hộ tịch vẫn cùng nhà nhưng trên thực tế đã ở riêng từ lâu, chú ba Lăng Quốc Phú cưới người con gái trong huyện thành là Bạch Xuân Kiều, anh ta là đứa con trai có tiền đồ nhất nhà họ Lăng, chỉ có điều hộ tịch nhà anh ta đều ở trong huyện thành, thật ra đã sớm thoát ra khỏi với nhà cũ, trong thôn chia lương thực không liên quan gì đến bọn họ, ngoài ra con gái út Lăng Mỹ Lệ chưa lấy chồng cũng đi theo ở chung với hai ông bà già.
Thế nên nhìn bên ngoài thì nhân khẩu nhà họ Lăng rất đông nhưng trên thực tế nhà tổ họ Lăng chỉ có hai vợ chồng già, nhà anh cả Lăng và Lăng Mỹ Lệ mới mười bảy tuổi ở, với bây nhiêu người mà muốn nuôi sống sáu con gà, ba con vịt cũng tốn không ít công sức.
Gà vịt đều là động vật ăn tạp, nhưng nếu chỉ cho chúng ăn rau dại thì chúng sẽ không lớn, không đẻ trứng, trừ những thứ này ra, cả nhà đều phải cắt bớt một phần đồ ăn cho chúng, khoai tây là món chính, lâu lâu còn ăn độn với những thứ như bắp hay mì, hai ông bà tuổi tác cũng lớn rồi, con gái nhỏ nhất năm nay tuy đã mười bảy nhưng được mẹ bênh nên đến nay vẫn không phải xuống ruộng làm việc, cô ta được nuông chiều quá nên giờ trở nên õng ẹo như mấy cô con gái nhà địa chủ, thế nên từ trước đến nay, khẩu phần lương thực của cả nhà này đều do một nhà anh cả Lăng cáng đáng.
Nhưng cái nhà này trừ Lăng Quốc Đống đã phân ra ở riêng, anh chị em còn lại đều chưa phân nhà, chủ nhà là Từ Ái Quyên, bà ta yêu thương con gái và con trai út, một ngày có sáu quả trứng thì một quả bà ta cho con gái bồi bổ thân thế, ba quả còn lại giữ cho nhà con trai út, còn dư lại hai quả thì phân cho nhà anh lớn một quả, hai ông bà ăn chung một quả, tình