Vẻ mặt Bạch Xuân Kiều cũng chẳng khác anh ta là bao, cô ta chẳng thân thiết gì với nhà anh hai sớm đã dọn ra ở riêng kia, trừ những lúc mừng năm mới, gần như không có cơ hội gặp mặt nào khác, nhưng dù là lần nào, người phụ nữ kia đều để lại một ấn tượng vô cùng sâu sắc trong lòng cô ta.
Cô ta còn nhớ rất rõ vào hôm cô ta gả tới nhà họ Lăng, cô ta khó khăn lắm mới kiếm được một cuộn vải đỏ thẫm làm đồ cưới, cô ta ngồi trên yên sau xe đạp, dọc đường đi là dàn kèn thổi từ nhà cô ta tới nhà tổ họ Lăng, chỉ có điều hôm đó cô ta hơi xui, con trâu cày ruộng trong thôn không được cột chắc, lúc nó đang đi lững thững trên đường thì thấy cô ta mặc nguyên bộ đồ màu đỏ nên nổi điên lên ngay lập tức.
Lúc đó Bạch Xuân Kiều sợ đến choáng váng đầu óc, những người khác thì cố sống cố chết tránh cô ta thật xa, Lăng Quốc Phú lúc đó cũng sợ đến chân tay mềm nhũn, đứng ngây ngốc tại chỗ, đương nhiên, trong mắt Bạch Xuân Kiều, do chồng cô ta thực sự yêu cô ta nên mới đứng che chắn cho cô ta.
Chính vào lúc này, Vạn Kim Chi từ trong đám người bước ra, làm một thế trung bình tấn trước mặt hai người họ, trước khi con trâu đó kịp húc trúng người, cô ấy đưa tay ra nắm lấy hai cái sừng trâu, hét lên một tiếng rồi dùng sức đè cả con trâu trên mặt đất.
Vạn Kim Chi bị con trâu đó húc lùi về phía sau năm sáu thước, trên mặt đất xuất hiện hai vết hõm sâu, suýt chút nữa đã bào rách cả để giày cô ấy, con trâu kia càng thảm hơn, tốt xấu gì nó cũng nặng tầm ngàn cân thế mà lại bị Vạn Kim Chi đè chặt đầu xuống đất, dù nó có điên cuồng dùng hai chân sau tiến về phía trước thế nào, cơ thể nó cũng không chút nhúc nhích.
Đây là lần đầu tiên Bạch Xuân Kiều trông thấy một người phụ nữ mạnh mẽ nhường này, không, dù có là đàn ông cô ta cũng chưa từng thấy ai mạnh mẽ đến thế.
Một người phụ nữ tay không đấu trâu, Bạch Xuân Kiều có ngốc mới vì hai con gà mà chọc đến cô ấy, giờ mà đắc tội cô ấy, đến hôm nào cô ấy không vui lại dùng cái sức mạnh khi đấu với con trâu khi đó nhẹ nhàng ấn lên người cô ta, có khi cô ta sẽ thành bánh nhân thịt mất thôi.
Vừa nghĩ đến khung cảnh đó, Bạch Xuân Kiều đã sợ đến run người, không