Bà cụ Lục âm thầm nói: "Vậy cứ nói chuyện ra ở riêng đi.
Sân sau là ruộng đất sở hữu riêng trước khi Phương Tú gả tới đây đã có rồi, nhà cửa cũng là dùng nền móng của nhà chúng tôi xây dựng lên, hai thứ này đều không có phần của nó.""Bà tính như vậy là không đúng rồi." Lộ Quế Anh cười một tiếng: "Ruộng đất của nhà bà là không sai, nhưng rau cỏ bên trên thì không phải như vậy.
Mùa xuân trồng, mùa thu bắt đầu thu hoạch, bình thường tưới nước bón phân đều là Phương Tú lầm.
Còn về nhà cửa...."Nói đến nhà cửa, bà chỉ tay ra ngoài cửa sổ: "Tôi nhớ rõ, lúc Phương Tú gả tới đây, chỗ ở nhà mấy người chỉ bằng một nửa bây giờ.
Gian phòng đứa con thứ nhà bà hiện tại đang ở, còn có cái phòng nhỏ này, hai gian phòng đều là Quốc Bình bỏ tiền ra làm."Bà cụ Lục không hề đỏ mặt mà nói: "Quốc Bình là con trai tôi, nó bỏ tiền ra làm nhà cho tôi thì sao? Có gì không thoả đáng à?""Cũng không có gì." Trần Phương Tú nói: "Lúc trước làm nhà có những chuyện là con lo liệu, không tính đến việc mời những người đồng hương tới giúp đỡ ăn cơm, mua vật liệu gì đó hết cả thảy 1100 đồng.
Con cũng không cần nhiều, mọi người đưa con 500 là được."Bà cụ Lục không nghĩ tới cô mở miệng đã đòi tiền, mặt sa sầm xuống: "Dựa vào cái gì mà tôi phải đưa tiền cho cô?"Trần Phương Tú nói: "Dựa vào việc phòng này cũng là một phần tài sản, còn là phòng lớn chúng tôi bỏ tiền ra để làm, tôi đủ tư cách để phân chia.
Tất nhiên tôi không có ý định ở chỗ này, nhà cửa tôi cho mấy người, mấy người đem tiền bù lại cho tôi, không quá đáng chứ?"Bà cụ Lục đập bàn đứng dậy: "Lại còn có tư cách phân chia, cô như thế này khác nào đi cướp?"Lộ Quế Anh lập tức đứng dậy bảo vệ con gái: "Con rể tôi bỏ tiền làm nhà, con gái tôi đòi tiền thì sao? Bà lại còn muốn động thủ hay sao?"Ở phòng chính bên này bởi vì việc phân chia gia sản, hai bên đã cãi nhau càng lúc càng căng thẳng. Ở phòng nhỏ bên kia, Tiểu Lục Đào đứng trên băng ghế nhỏ, đối diện với tấm gương hí hoáy nghịch những lọn tóc xoăn kia của cô bé. "Mẹ nói, không thể tết tóc xoăn được, như này là rất đẹp, có thật hay không?" Cô bé hỏi anh trai Lục Huy. Trong lòng Lục Huy đang suy nghĩ, bài tập cũng không quan tâm, nghe vậy thuận miệng đáp: "Đẹp."Vừa rồi trước khi Trần Phương Tú ra ngoài, dặn dò cậu bé rất kĩ, ở nhà trông em gái, chớ để cho Đào Đào chạy lung tung. Cậu bé lại mơ hồ có cảm giác, khả năng