Khi hội trưởng hội phụ nữ đi đến chỗ bóng râm dưới một gốc cây hòe già, bà đưa chiếc cốc cho Ngũ Kiến Thiết, lắc đầu nói:“Con bé không chịu uống.
”Ngũ Kiến Thiết nhận lấy cốc nước, nhìn vào chiếc cốc rồi nói:“Ừm, tôi đã biết rồi.
”Hội trưởng hội phụ nữ vội vàng nói:“Chủ nhiệm Ngũ, vậy lúa mì của thôn chúng tôi có đạt tiêu chuẩn không ạ?”Ngũ Kiến Thiết vừa xoay cốc nước, vừa đưa ánh mắt nhìn về phía đằng xa, cũng không để ý đến bà ấy.
Sau một lúc lâu, anh ta mới nói:“Phải xem tình hình thế nào đã.
”Hôm sau, khi ánh nắng chiếu xuyên qua cành cây già cỗi, tạo thành những điểm sáng rời rạc trên mặt đất, những âm thanh nhộn nhịp lại vang vọng khắp chỗ đập lúa, tro bụi bay mù mịt khắp không gian, ở mọi nơi đều có bóng dáng thôn dân bận rộn.
Chúc Á Nam đang đứng cạnh chiếc cân, cúi đầu bận rộn ghi chép.
Hội trưởng hội phụ nữ đi tới, hỏi cô ấy:"Á Nam, sao lại chỉ có một mình cháu thế, Trần Ngưng đâu rồi? "Chúc Á Nam ngẩng đầu lên và nói:"Sau này cậu ấy sẽ không tới đây nữa đâu ạ, thầy thuốc Hồ đã nhận cậu ấy làm học trò.
Kể từ hôm nay, Trần Ngưng sẽ theo học thầy thuốc Hồ, tối hôm qua cậu ấy đã đến tìm cháu và nói như vậy ạ.
"Hội trưởng hội phụ nữ nghi ngờ lẩm bẩm nói:"Trùng hợp thế nhỉ, được nhận làm học trò ở đúng thời điểm này sao.
"Chúc Á Nam không cho là đúng nói:"Ông nội của Trần Ngưng vốn rất giỏi về y, cậu ấy học y với thầy thuốc Hồ không phải rất tốt sao? Về sau cậu ấy mà thành tài, cháu còn có thể nhờ cậu ấy xem bệnh nữa.
Tiểu Ngưng suy nghĩ rất đúng đắn, chúng ta nên ủng hộ cậu ấy.
"Hội trưởng hội phụ nữ vội vàng nói:"Đúng vậy, chúng ta phải ủng hộ con bé.
"Nói xong câu nói giả dối này, bà ấy quay đầu lại, đã thấy Ngũ Kiến Thiết đang đi tới đây.
Nếu như anh ta đến, lại nhận ra Trần Ngưng không tới, cũng không biết anh