Trần Ngưng gật đầu, cười nói: “Cháu cũng không muốn đi, trong nhà chỉ còn lại một mình cháu, thật sự rất nhàm chán, nên mới muốn tới chỗ thím Tô ngồi một lát.
Chờ ta cậu Ba thím Ba về, cháu sẽ về nhà ngay.”Nam thanh niên kia hơi nghiêng người, để Trần Ngưng và thím Tô vào nhà, còn anh lại đi tới gian phía tây, kể từ lúc đó cũng chưa thấy ra ngoài.Thím Tô biết một ít lời đồn đãi, nghe nói nhân viên chiếu phim tên Quách Thụ Sinh có ý với Trần Ngưng, nhưng hiện tại Trần Ngưng chẳng những không đi xem điện ảnh, còn cố tình tới nhà bà ấy ngồi, hay là nha đầu này không hề thích Quách Thụ Sinh?Bình thường Trần Ngưng cũng không thích trò chuyện với bọn họ, chưa nói tới chuyện bà ấy thích hay không thích nha đầu này, nhưng dù gì cũng là hàng xóm với nhau, người ta muốn ngồi ở nhà mình trong chốc lát để chờ người lớn trở về, bà ấy có thể không đồng ý sao?Thím Tô dẫn Trần Ngưng vào nhà.
Cô lại bất ngờ nhìn thấy một vị lão thái thái đầu tóc hoa râm cũng đang ở trong nhà của thím Tô, nhìn thấy Trần Ngưng bước vào, lão thái thái bèn mỉm cười gật đầu với cô.Thím Tô lôi kéo Trần Ngưng ngồi lên trên ghế, chủ động lên tiếng giới thiệu.
Trần Ngưng thế mới biết, lão thái thái này là họ hàng xa của thím Tô, mà nam thanh niên cao lớn vừa rồi chính là cháu trai của lão thái thái.Lão thái thái nhìn Trần Ngưng vài lần, cẩn thận quan sát thật kỹ.Thím Tô bèn cười hỏi bà: “Cô cả, Trần Ngưng là nha đầu xinh đẹp nhất trong thôn chúng ta, cô xem làn da của nha đầu này trắng nõn như vậy, ắt hẳn cũng không thua kém các cô nương trong thành đâu nhỉ?”Lão thái thái khách sáo gật đầu: “Đúng là không hề thua kém.”Sau đó cũng không nói gì khác.Trần Ngưng cũng không sợ phải nói chuyện với người khác, chẳng qua cô cảm thấy lão thái thái cũng không có hứng nói chuyện, bèn cầm lấy sợi len trên bàn bát tiên (bàn vuông to, mỗi phía ngồi được hai người), nói muốn giúp