Nếu bên phía sở trưởng đã đồng ý, Quý Dã đương nhiên sẽ không tiếp tục từ chối.Anh cũng muốn nhanh chóng đến đó xem bệnh tình của bà nội như thế nào.Nếu mọi việc suôn sẻ, anh có thể đến thôn nhà họ Chúc vào chiều hôm sau.Ngày kế, trời còn chưa sáng thì Quý Dã đã thức dậy, anh nhanh chóng thu dọn hành lý rồi đặt tất cả những thứ đó vào một chiếc túi xách bằng vải màu xanh lá mạ.Vừa tới 5 giờ rưỡi sáng, Quý Dã đã chờ ở cổng lớn, lúc này trời đã hơi hửng sáng, nhưng cổng của Sở Nghiên Cứu ngoại trừ lính canh gác ra, thì cũng không còn ai khác.Không biết đã đợi bao lâu, một chiếc xe jeep quân đội màu xanh lục được lái ra khỏi sân, sau đó dừng lại ở trước cửa Sở Nghiên Cứu.Quý Dã bước nhanh tới đó, lúc này cửa xe phía buồng lái mở ra, một cậu nhóc mười tám mười chín tuổi cười cười bước xuống, mở cửa phụ giúp anh, sau đó mời anh lên xe.Ngồi ở ghế sau là một người đàn ông trung niên mặt chữ điền, ước chừng hơn 50 tuổi.Lúc nhìn thấy Quý Dã, vẻ mặt nghiêm khắc của ông ấy trở nên ôn hòa hơn một chút, lên tiếng hỏi:“Tiểu Quý, bệnh của bà cậu không sao chứ?”Quý Dã lắc đầu, nói:“Sở trưởng, tôi cũng chưa gặp được bà nội nên không biết tình hình như thế nào.
Chẳng qua lần trước lúc tôi đưa bà nội đi, bệnh tình của bà đúng là không được tốt cho lắm.”Sở trưởng Quách bèn nói:“Tiểu Lộ sẽ đưa tôi đi họp trước.
Sau đó cậu ấy sẽ đưa cậu tới huyện Lạc Xuyên, buổi tối trở về cũng không muộn.”Quý Dã suy nghĩ một lúc, nơi mở họp của sở trưởng Quách đúng thật là tiện đường, cho nên anh cũng không từ chối, cười nói cảm ơn.Sở trưởng Quách xua tay, nói:“Cảm ơn cái gì, chi bằng hôm nào cậu tới nhà tôi uống vài chén.
Điềm Ni nhà tôi lúc nào cũng nhắc tới cậu, còn hỏi sao lâu rồi không thấy cậu tới chơi.”Quý Dã mặt