Tô Kim Bình thần thần bí bí kéo Trần Ngưng vào trong phòng, sau khi đóng cửa lại, bà ấy mới nói:“Tiểu Ngưng à, có chuyện này suýt chút nữa thím đã quên nói với con.”“Người mà thím giới thiệu cho con đó, mẹ thằng bé đã mất khi nó vừa mới biết đi.
Thằng bé sống cũng không dễ dàng gì, từ nhỏ thím đã thấy nó chỉ chơi một mình, ngã cũng không cần người ta đỡ, tự nó biết phải đứng dậy.
Một lát nữa con gặp nó, thái độ cố gắng tốt một chút, như vậy mọi người mới không cảm thấy khó xử.”Trần Ngưng khó hiểu, sắp đến giờ xem mắt rồi, sao Tô Kim Bình lại nói với cô những điều này.Chẳng qua trong lòng cô không khỏi hiện lên một bóng dáng nhỏ bé bướng bỉnh…Khi Trần Ngưng và vợ chồng La Thiết bước vào nhà của Tô Kim Bình, cô bèn thấy Quý Dã đứng dậy khỏi ghế, làm động tác chào đón.Quý lão thái thái vẫn nằm nghiêng trên giường, cũng không còn ai khác, Trần Ngưng bất giác nhìn Quý Dã nói:“Là anh sao?”Quý Dã nhận thấy trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, biểu cảm trên mặt Trần Ngưng đã thay đổi rất nhanh, còn có một chút phức tạp.Tuy anh thừa nhận rằng năng lực cảm nhận tình cảm của mình không mạnh lắm, nhưng anh vẫn nhìn ra được sự kinh ngạc không thể che giấu trên mặt Trần Ngưng lúc nhìn thấy anh.Sau đó, trong mắt cô dường như thoáng qua một chút lạ thường, là thương hại hay sao đó thì Quý Dã không rõ ràng lắm.
Chẳng qua cảm giác đó dần dần biến mất, chớp mắt đã không còn nữa, muốn nắm giữ cũng không thể nắm giữ được.Sau đó anh hỏi:“Sao vậy, cô không biết đối tượng xem mắt chính là tôi à?”Lúc này Trần Ngưng vẫn còn hơi sững sờ, chẳng lẽ anh chính là kẻ đáng thương đó sao..Cô “ừm” một tiếng, nói:“Tôi không biết.”Đồng thời cũng cố gắng thoát khỏi hình ảnh một cậu nhóc bướng bỉnh cố chấp nãy giờ vẫn luôn xuất hiện ở trong đầu cô.Cuối cùng cũng thoát khỏi hình ảnh ngớ ngẩn này, Trần Ngưng quan sát sắc