Chu Ái Cúc chia hai trăm bảy mươi ba tệ và năm mươi sáu xu thành bốn phần, đưa cho mỗi đứa con một phần.Lúc đưa đến tay Cố Vệ Quốc, bà đưa nhiều hơn năm mươi tệ: “Thằng Ba, thằng Tư , các con đều có nghề nghiệp, có thể kiếm được tiền.
Còn anh cả của các con cũng chỉ là nông dân.
Trong tay nó một phân tiền cũng không có, ngày xưa trồng lúa cũng chỉ đủ cho người nhà ăn no bụng.
Mẹ lấy mỗi đứa từ phần mỗi đứa hai mươi lăm tệ để đưa cho Vệ Quốc, các con có ý kiến gì không?”Cố Vệ Dân và Cố Vệ Cường liếc mắt nhìn nhau một cái rồi cùng lắc đầu.Cố Vệ Cường lên tiếng nói: “Con biết anh cả cũng không dễ dàng gì.
Sau này con sẽ chi tiền học phí và sách vở cho Bình An.” Bình An chỉ mới học tiểu học, mà chi tiêu một năm cũng đủ thứ cả ra, nhiều nhất cũng hai mươi tệ.
Tiền này người làm em vẫn nên chi ra.Ông nói ra lời này khiến Cố Vệ Quốc và Triệu Quân Nhạn đều cảm kích nhìn về phía Cố Vệ Cường.
Tính tình của em Tư lương thiện, nên lúc này mới đồng ý giúp đỡ bọn họ.Trong nháy mắt, ánh mắt của Vương Đại Anh sáng lên, bà ta ngã nhào đến chỗ Cố Vệ Cường, cầu xin: "Em Tư à! Em đã chịu giúp cho Bình An thì em cũng phải giúp cho công bằng.
Giúp cho Cố Thư nhà chị với.
Sau này Cố Thư thi đậu đại học thì nhất định sẽ báo đáp em."Vương Ðại Anh khóc lóc la lối khiến cho Cố Vệ Cường khó xử.
Trái lại Cố Vệ Phú giả vờ như không nhìn thấy, hy vọng vợ mình một khóc hai nháo ba thắt cổ để có thể khiến cho ông Tư thay đổi quyết định.
Ít nhất cũng cung cấp tiền cho Cố Thư học xong đại học.Cố Thư vẫn luôn như người vô hình, vậy mà cũng trở nên lanh lẹ, tha thiết nhìn Cố Vệ Cường.Cố Vệ Cường đá Vương Ðại Anh ra một bên: “Anh hai, anh để cho chị dâu khóc lóc la lối vậy sao? Tiền này em có nên đưa không hả anh nói đi?”Trong khoảng thời gian ngắn, ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn về phía Cố Vệ Phú.Cố Vệ Phú như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
Nếu là câu nên đưa thì ông ta thật sự nói không nên lời.
Dù sao