Lang Vĩnh Linh bốc mấy hạt bí đỏ cho vào miệng, ăn cực kỳ thỏa mãn: “Ngày nào đó phải bảo con bé An An kia lại đây làm cơm cháy thịt khô cho chúng ta.
Nhìn dáng vẻ khoe khoang kia của Tiểu Cố, không được, tôi nhất định phải ăn được cơm cháy do An An làm.
Nếu không lòng tôi sẽ cảm thấy khó chịu!”Phùng Thanh Nham và cha của anh ta liếc nhìn nhau một cái, cười khổ: “An An không phải đầu bếp của nhà chúng ta, cụ Lang, bệnh nhà giàu của bác lại tái phát rồi.”Lang Vĩnh Linh híp mắt, nhớ lại khi xưa: “Vẫn là cuộc sống trước đây tốt hơn.”Ai nói không phải?Cũng không biết khi nào cuộc sống này mới kết thúc.Trong ba người này, Phùng Hiển Toàn là người bị hại thảm nhất.
Lúc trước ông ấy du học nước ngoài trở về, xem như nhảy dù xuống bệnh viện ở tỉnh lị, phá hủy không ít lợi ích của nhiều người, chọc không ít kẻ thù.Nhưng cũng may, y thuật của ông ấy vượt qua thử thách, chậm rãi đứng vững gót chân.
Chỉ đôi tay này của ông ấy cầm dao phẫu thuật cứu không biết bao nhiêu người.Nhưng mà, y thuật tốt lại không đáng một đồng trước mặt ích lợi.Lúc trước, người mà Phùng Hiển Toàn đắc tội, sau khi tố cáo ông ấy xong, không những dẫn người bắt nhà họ Phùng, mà còn cố ý nhốt ông ấy vào phòng tối ba ngày.
Ba ngày đó, Phùng Hiển Toàn trải qua cuộc sống không phải của con người.
Trên mặt đất có vụn thủy tinh, vậy mà ông ấy bị bắt quỳ trên đó, đầu gối lập tức chảy máu tươi ròng ròng.
Nhưng đây chỉ là việc nhỏ, ít ra thì ông ấy vẫn bảo vệ được đôi tay.Nhưng đối thủ của Phùng Hiển Toàn cũng là bác sĩ, quá hiểu rõ tầm quan trọng của đôi tay.
Gã đó sai người đánh gãy đôi tay của Phùng Hiển Toàn, còn không cho người trị liệu.Dẫn đến hiện tại, nhiều năm trôi qua như vậy rồi, nhưng mỗi lần Phùng Hiển Toàn cầm đũa thì tay của ông ấy đều sẽ liên tục run rẩy.
Điều này đối với bác sĩ là thương tổn trí mạng, nếu khi cầm dao phẫu thuật mà tay vẫn luôn run, vậy thì chẳng khác nào giết người.So với những gì Phùng Hiển Toàn đã trải qua, có thể nói Lang Vĩnh Linh tốt hơn.
Lúc ấy ông ta đưa ra quyết định nhanh chóng, quả quyết giao hết tài sản trong nhà ra ngoài, kết hợp với sự giúp đỡ của con nuôi, ông ta chỉ chịu khổ trên đường bị lưu đày.
Khi đến thôn Cố Gia, hai năm đầu nuôi lợn, mùi hơi nặng, còn mấy năm nay thì ông ta cũng quen rồi.Lại gặp Phùng Hiển Toàn cứu Cố Vệ Cường, sau khi thân nhau, Cố Vệ Cường cũng rất nghĩa khí, thường thường lén mang thức ăn cho bọn họ, cuộc sống cũng không quá kém.Khi Cố Vệ Cường trộm vào nhà, cánh