Chu Ái Cúc tức giận trừng mắt nhìn con trai út của mình, nhưng lại không dừng động tác trên tay lại mà vẫn tiếp tục cởi áo của An An ra.Mặc dù An An đang nóng đến mơ màng, nhưng cô vẫn cảm thấy có người đang kéo quần áo của cô.
Làm một cô gái tốt thuộc gia đình gia giáo ở thế kỷ XX, sao cô có thể để người khác cởi đồ của mình được?Cô nhắm mắt lại, nắm chặt cổ áo để không cho Chu Ái Cúc cởi cổ áo.Chu Ái Cúc thấy An An dù ngủ nhưng vẫn còn ngang bướng, bà thở dài: “Cũng không biết đứa nhỏ này giống ai.” Giống ai? Còn không phải là giống Chu Ái Cúc sao? Nếu không thì sao bà có thể thương cháu gái cả như vậy.Thật ra trước khi Chu Ái Cúc lấy chồng, điều kiện trong nhà bà không được tốt.
Trước đây cha của bà là thầy giáo trường tư thục, bà lại là chị cả, tính cách bướng bỉnh kia giống An An như đúc, lúc che chở các em cũng giống y hệt.Nghĩ đến đây, động tác của Chu Ái Cúc cũng trở nên dịu dàng.
Bà vỗ bả vai của An An: “Ngoan, nội lau mình cho cháu, nếu không thì cơ thể sẽ khó chịu.”Có lẽ là do giọng nói tràn đầy sự quan tâm của Chu Ái Cúc, An An đang trong giấc mộng đã nhận ra, động tác nắm cổ áo trên tay cũng đã chậm rãi thả lỏng.Sau khi Chu Ái Cúc lau mình xong, Cố Tùng Tùng đến phòng bếp đốt giường lò đến nỗi nóng hầm hập, An An chảy mồ hôi khắp người.Khi Cố Vệ Cường dẫn Hoa Tử đến nhà họ Cố, An An đang ngủ mê mang, khuôn mặt nhỏ đỏ rực vì nóng.Hoa Tử và Cố Vệ Cường lớn lên cùng nhau từ nhỏ, cũng xem như nhìn mấy đứa con của Cố Vệ Cường lớn, nói chuyện cũng tự nhiên chứ không hề kiêng nể.Ông ta duỗi tay sờ trán