“Bà ngoại?” Ở trong trí nhớ của Cố An An, năm đó Đường Lan Chi là thanh niên trí thức xuống nông thôn.
Nhiều năm như vậy, nhưng cho đến bây giờ bà ta chưa từng liên lạc với nhà mẹ đẻ.
Giờ sắp đến Tết rồi thì bà ta lại nói về nhà ngoại, hơn nữa chỉ dẫn theo một mình Cố Uyển Uyển, nghĩ kiểu gì cũng thấy kỳ.“Đúng vậy, mẹ dẫn em về thăm ngoại, nói không chừng em sẽ được học ở thành phố.” Cố Uyển Uyển tỏ ra đắc ý.
Dù sao cũng chỉ là một cô gái mười lăm tuổi thì sao có tâm kế được? Ở trước mặt người chị cùng trang lứa, có chuyện tốt như vậy, tất nhiên là phải khoe ra rồi.Cố An An không hề để ý đến vẻ mặt của Cố Uyển Uyển, nhưng cô đang suy nghĩ, nếu đi rồi thì bọn họ sẽ trở về thâm sơn cùng cốc này sao? Cô thử hỏi: “Mẹ sẽ về sao?” Lúc hỏi, cô nhìn chằm chằm Đường Lan Chi, không muốn bỏ lỡ bất cứ biểu cảm nào trên khuôn mặt của bà ta.
Từ khi nhận ký ức của nguyên chủ, cô liền biết chuyện mà nguyên chủ sợ nhất đã xảy ra, đó là Đường Lan Chi phải về thành phố.
Mấy năm nay, chính sách dần thả lỏng, thanh niên trí thức xuống nông thôn có thể về thành, tin tức này giống như cơn mưa rào đến sau những ngày nắng hạn, làm nội tâm của toàn bộ thanh niên trí thức xuống nông thôn đều ngo ngoe rục rịch.Vài thanh niên trí thức đã rời khỏi thôn Cố Gia của bọn họ, từ bỏ gia đình, không cần con cái, chỉ vì có thể trở lại thành phố hưởng thụ cuộc sống sung sướng.Một câu của Cố An An nói trúng tim đen của Đường Lan Chi, đặc biệt là đôi mắt trong suốt sáng tỏ kia làm bà ta mất tự nhiên, càng có chút chột dạ.
Dù sao, để có được giấy xác nhận về thành, thừa dịp Cố Vệ Cường ra ngoài chạy xe vận tải không ở nhà, bà ta đã hứa chút quyền lợi cho con trai của ông hai.
Bác hai của Cố An An gọi là Cố Vệ Phú, là đứa con trai mà ông nội Cố thương yêu nhất, cũng là đại đội trưởng của thôn Cố Gia, cấp giấy xác nhận là chuyện dễ dàng.Sự im lặng của Đường Lan Chi làm bầu không khí trong phòng càng thêm khó chịu.Cố An An khó chịu không phải vì người phụ nữ này phải đi, mà là vì Đường Lan Chi không hề để tâm đến người nhà, đặc biệt còn có đứa con trai tám tuổi, bà ta cũng không quan tâm.Mặt cô trắng bệch, nhắm mắt lại, cô hỏi: “Còn Tùng Tùng thì sao? Mẹ từ bỏ Tùng Tùng ư?” Đây là cốt nhục của Đường Lan Chi.Đường Lan Chi hơi hoảng loạn, bà ta bóp chặt cái túi trong tay theo bản năng, ngập ngừng nói: “Mẹ… Mẹ sẽ về.” Khi nói lời này, đến cả bà ta cũng không tin.
Nhà mẹ đẻ của Đường Lan Chi ở thành phố, chức vị của cha mẹ đều không thấp, chỉ là năm đó vì giữ hai em trai lại, bọn họ chọn từ bỏ bà ta.
Sau đó, bà ta được phân phối đến thôn Cố Gia này.Lại nói tiếp, bà ta hận người nhà.
Mười mấy năm qua bà ta cũng chưa từng trở về, trước kia là không có điều kiện, sau này có thì con cũng đã lớn, bà ta liền không có suy nghĩ này.Nhưng lần này Cố Vệ Cường cảnh cáo làm tổn thương Đường Lan Chi.
Theo bà ta, những thứ tốt nhất trong nhà phải thuộc về