Hôm nay là ngày lên huyện nên nhóm thanh niên trí thức dậy còn sớm hơn ngày thường đi làm, ai cũng ăn mặc chỉnh tề, tươm tất.
Lâm Chi Hằng và Trương Kháng Mỹ không đi chung, chỉ liệt kê một số đồ vật nhờ người khác mua về giúp.
Diện tích huyện thành không lớn không nhỏ, chỉ có một tuyến xe điện, đa số người dân trên huyện khi ra ngoài đều đi bộ, có một số ít người sẽ đạp xe đạp.
Người dân ở nông thôn khi lên huyện đều đi xe ngựa hoặc xe la, thỉnh thoảng mới nhìn thấy một chiếc xe máy kéo.
Ngưu Nhị Đản khởi động xe máy kéo đưa nhóm thanh niên trí thức đến trước cửa cung tiêu xã.
Thoạt nhìn diện tích cung tiêu xã khá lớn, gồm hai tầng, nhưng chủng loại và số lượng hàng hóa lại rất ít.
Không nói thứ khác, Tần Hàn Thư chỉ muốn mua dấm nhưng lại được người bán hàng thông báo là đã bán hết, đầu tháng sau mới nhập hàng mới, hiện tại chỉ có dấm tình mà thôi.
Loại này là thực phẩm công nghiệp, rất khó ăn nên Tần Hàn Thư không mua.
Trong không gian của cô có đầy đủ các loại dầu, muối, tương dấm, chẳng quá cô chỉ muốn mua một ít để ngụy trang, nếu không có thì tạm thời bỏ qua.
Sau một hồi nhìn tới ngó lui, cô thấy trong cung tiêu xã không có nhiều hàng hoá để mua.
Khi các thanh niên trí thức đến văn phòng thanh niên trí thức huyện, tất cả đều nhận được trợ cấp là năm phiếu công nghiệp và một số phiếu thực phẩm phụ.
Cuối cùng Tần Hàn Thư mua một cân muối tinh, một chai nước tương, một cân bánh trứng, hai cái nồi nhôm và ba cái tô tráng men.
Cô không mua chảo sắt bởi vì lúc Tần Hàn Thư mới đến đây bí thư chi bộ đã nói rõ, nếu ai cần dùng chảo sắc thì có thể tới tiệm rèn của công xã mua, chỉ cần đưa hai phiếu công nghiệp và ba đồng là được, Tần Hàn Thư đã giao tiền và phiếu rồi.
Những người khác chia nhau mua sắm tại các khu vực khác nhau trong cung tiêu xã, thấy vậy Tần Hàn Thư xách theo đồ của mình và đi ra ngoài trước.
"Đồng chí Nhị Đản, tôi muốn mua lương thực thì phải đi đâu?" Tần Hàn Thư hỏi.
Ngưu Nhị Đản cười đáp: "Mua lương thực thì phải tới trạm lương thực, đợi mọi người ra ngoài tôi sẽ lái máy kéo đưa mọi người cùng tới đó.
"Lần nào nhóm thanh niên trí thức mới tới cũng mang theo phiếu gạo và đến huyện thành mua lương thực tin để ăn, Ngưu Nhị Đản đã quá quen với việc này.
Cậu ta còn biết, không bao lâu nữa khi phiếu gạo dùng hết thì nhóm thanh niên trí thức chỉ có thể thành thật làm việc kiếm công điểm.
Mắt thấy những thanh niên trí thức khác vẫn chưa có dấu hiệu sẽ