Nhóm dịch: Thất Liên HoaĐáng lẽ Hạ Diễm muốn tức giận, cô vò tóc làm rối hết tóc của cậu nhóc rồi.
Nhưng còn chưa kịp nói gì lời nào thì trong tay đã bị nhét một quả chuối cùng với một quả quýt ngọt, miệng cô còn hỏi: “Có muốn mẹ lấy thêm cho con ít bánh đào và bánh quy không?”Hạ Diễm nghĩ, thôi vẫn là không giận với cô nữa.
Dù sao đi nữa thì cô cho cũng nhiều.
Bữa sáng trong căn tin rất phong phú, bánh bao, màn thầu, mì sợi, cháo trắng đều có đủ, Tô Đình có một bao tử đặc trưng của miền Nam, không thích ăn mì sợi, cũng không thể nuốt nổi hương vị màn thầu nhạt nhẽo.
Cô mua cho mình một chiếc bánh bao rau ăn cùng với cháo trắng.
Hạ Diễm lại có một cái bao tử kiểu miền Bắc, rất thích ăn mì sợi, Tô Đình gọi cho cậu nhóc một bát mì sợi, ba loại nước mỹ vị, cậu nhóc ăn rất mãn nguyện.
Lúc ăn sáng, một người phụ nữ ngồi bên cạnh Tô Đình, cô ngẩng đầu nhìn một cái, bất giác cau mày.
Người tới tên là Vu Hồng Chi, không phải là nhân vật quan trọng gì trong nguyên tác, trên thực tế, trải nghiệm thời thơ ấu của nam chính về cơ bản chỉ tóm lược bằng một nét vẽ.
Nhưng trong cuộc sống của nguyên thân, Vu Hồng Chi đã để lại một dấu vết khó quên.
Vu Hồng Chi sinh ra trong một gia đình trọng nam khinh nữ, được gọi là con nhóc nghịch ngợm mà lớn, nhưng cô ta không vì vậy mà thay đổi tư tưởng, thậm chí sau khi kết hôn và sinh con, cô ta vẫn trở thành một người có tư tưởng cực kỳ trọng nam khinh nữ.
Tuy nhiên, sau khi kết hôn, cô ta liên tiếp sinh được bốn cô con gái.
Vì lý do này, Vu Hồng Chi thường cảm thấy cuộc sống không như ý.
Hầu hết khi cuộc sống mọi người không được như ý nguyện thì đều là do bản thân họ số khổ, không ảnh hưởng đến người khác.
Nhưng Vu Hồng Chi không phải người như vậy, nếu cô ta không được như ý nguyện thì cô