Nhóm dịch: Thất Liên HoaỞ bên ngoài viện gia đình có khá nhiều đơn vị, nhưng hầu hết đều rất nhỏ, chẳng hạn như hợp tác xã cung ứng trạm lương thực, trạm rau, cửa hàng bán thịt, v.
v.
, ba hoặc năm người có thể hình thành một gánh hát.
Địa điểm có nhiều thợ dệt hơn một chút trên đảo là trường tiểu học quân sự, nhưng đó cũng là đèn nhà ai nhà nấy sáng, hiện tại trong lỗ đều có người, hơn nữa trình độ học vấn của nguyên thân lại không xuất sắc, thời gian vào quân ngũ lại ngắn, căn bản không đến lượt cô.
Tô Đình càng nghe càng tuyệt vọng.
Thật ra cô cũng không nhiệt tình với công việc đến thế, nếu không phải vì xuyên không thì cô đã gửi đơn xin nghỉ việc, chờ đợi trở thành một freelancer rồi.
Nhưng ai bảo cô đã xuyên không cơ chứ.
Mặc dù lương của Hạ Đông Xuyên cao, nuôi cả gia đình cũng không thành vấn đề, nhưng công việc chính là tự tin chống đỡ eo, những người đưa tay ra xin tiền luôn lép vế trước những người kiếm được tiền, huống hồ là một cặp vợ chồng plastic như cô và Hạ Đông Xuyên.
Có điều trong tiểu thuyết, Hạ Đông Xuyên dường như đối xử với nguyên thân rất tốt, mặc dù anh không ngủ với cô cũng không yêu cô, nhưng khi anh còn sống chưa tiền sinh hoạt chưa bao giờ ít, là một phiên bản đúng nghĩa của “người chồng giàu có còn không thích về nhà.
”Nếu nghĩ theo cách này, làm một con sâu gạo cũng được phết?Mặc dù rất muốn nằm yên, nhưng Tô Đình lại không có cách nào để hoàn toàn nằm xuống, người như cô, khi sống yên ổn luôn nghĩ đến lúc nguy nan, bất cứ việc gì cũng thích cho mình một con đường lui.
Nhưng những công việc trên đảo hiển nhiên không hề có hy vọng gì, cô chỉ có thể tìm cách khác.
Trong lòng Tô Đình tính toán năng lực của bản thân.
Cô thực sự biết rất nhiều thứ, hồi bé cô từng học đàn piano, múa ba lê, nhưng đều không kiên trì tập luyện đến cùng, thứ duy nhất cô kiên trì luyện