Nhóm dịch: Thất Liên HoaLúc dì đơm cơm nghe thấy Tô Đình nói muốn lấy nửa lượng cơm thì sửng sốt, thời buổi này rau xào nước luộc khá thiếu thốn, cho nên mọi người đều ăn khá nhiều món chính.
Một người đàn ông trưởng thành, mỗi bữa có bốn lượng món chính cũng không đủ, đây vẫn là người làm công việc bình thường, nếu làm việc nặng nhọc, mỗi tháng lượng lương thực cung cấp có khi tới bốn năm chục cân.
Cho dù là phụ nữ, mỗi bữa cũng cần hai ba lượng cơm, ăn to uống lớn lại tính khác.
Nửa lượng cơm, ngay cả con nít ba tuổi còn ăn không đủ no, giống như Hạ Diễm mới 6 tuổi, mỗi bữa cũng phải ăn hai lượng cơm.
Thật ra Tô Đình cũng ăn không đủ no, nhưng cô không có cách nào khác, gạo ở căn tin quá khó ăn, cô chỉ có thể ăn một miếng to đồ ăn kèm một ngụm cơm để nuốt xuống.
Nửa lượng cơm là cực hạn của cô, nếu ăn nhiều thêm thì đó không phải là ăn cơm, là chịu tội.
Đây cũng là lý do vì sao trong khoảng thời gian này cô luôn chạy tới hợp tác xã mua bán, món chính ăn không đủ no, chẳng lẽ không được dùng đồ ăn vặt lót bụng sao.
Buổi tối Tô Đình cũng ăn giống như ngày thường, chỉ cần nửa lượng cơm, nhưng không vì biết sao, lượng cơm dì đơm cơm chia ra nhìn có vẻ còn nhiều hơn hai phần ba so với ngày thường.
Tô Đình không biết là vì ngày hôm nay dì đơm cơm đặc biệt hào phóng, hay là do ngày thường cô ăn thiếu lượng, nhưng mặc kệ là vì nguyên nhân nào, lượng cơm được chia cô ăn không hết đều là sự thật đã định.
Tô Đình có hơi sầu.
Nếu cô không xuyên qua, đương nhiên không có khả năng vì chút việc nhỏ này mà phát sầu, chút cơm như thế đổ đi là được.
Nhưng cô lại xuyên đến thập niên 70 cơm không đủ no áo không đủ ấm, khi lãng phí đồ ăn dù cho người khác không nói, trong lòng cô cũng sẽ sinh ra cảm giác tội lỗi.
Lúc Tô Đình ăn cơm, Hạ Đông Xuyên vẫn