Nhóm dịch: Thất Liên HoaSau khi xuyên sách, mọi người gặp cô gọi cô là đồng chí Tô tương đối nhiều, nếu thân quen hơn một tí có khi sẽ gọi trực tiếp tên cô, cũng không nghe thấy người ta gọi cô như vậy bao giờ.
Tuy rằng cô cùng Hạ Đông Xuyên gặp mặt đã được vài tiếng đồng hồ, ở giữa cũng giao lưu đơn giản, nhưng vẫn chưa từng chính thức gọi tên đối phương, cho nên đột nhiên nghe được thấy anh kêu như vậy, Tô Đình có hơi sửng sốt, cứ cảm thấy không phải đang kêu cô.
Nhưng cô cũng chỉ sửng sốt ba bốn giây, nhanh chóng nghiêng người lại hỏi “Phải đi về sao?”Hạ Đông Xuyên nói: “Đợi lát nữa tôi muốn đi cắt tóc, đi về trước.
”“Cắt tóc?” Tô Đình quay lại nhìn đầu anh theo phản xạ tự nhiên, “Tóc anh nhìn cũng không dài mà.
” Độ dài tóc của anh vẫn tính là tóc ngắn.
“Đi cắt ngắn hơn một chút.
”Tô Đình nghe vậy nhìn ra phía sau Hạ Đông Xuyên, nhóm đàn ông trong vòng kia ai ai cũng đầu đinh, hơn nữa độ dài tóc nhìn có vẻ còn ngắn hơn anh nhiều.
Bởi vậy có thể thấy được, đầu đinh với đầu đinh cũng có sự khác biệt đấy.
Tô Đình gật đầu nói: “Vậy anh đi về trước đi.
”Hạ Đông Xuyên ừ một tiếng rồi nói: “Cô chú ý Tiểu Diễm một chút.
”Tô Đình quay đầu nhìn về phía đám con nít đang chơi bắn bi.
Cách chơi bắn bi rất đơn giản, trước tiên đào một cái hố nhỏ ở trên mặt đất, chỉ cần dùng tay bắn bi của mình đẩy bi của người khác vào trong hố, bi của đối phương sẽ thuộc về mình.
Đây là trò chơi trên mặt đất, cho nên trong quá trình chơi trò chơi, thông thường người tham gia sẽ quỳ trên mặt đất để hoàn thành va chạm, thậm chí nếu quá phấn kích, toàn bộ quá trình đều quỳ trên mặt đất.
Trong tình huống bình thường, người vây xem cũng không khác là bao, phía trên có cái gì cũng không rảnh quan tâm.
Vì thế lúc Tô Đình nhìn qua đó thì thấy đám con nít đều đang quỳ