Nhóm dịch: Thất Liên HoaBởi vậy buổi sáng ngày hôm sau, 6 giờ rưỡi Tô Đình đã tỉnh, chuẩn bị cùng Hạ Đông Xuyên tới trạm cung ứng hải sản.
Chẳng qua sau khi cô dậy lại không thấy Hạ Đông Xuyên, chỉ có Hạ Diễm ngồi xổm trong phòng tắm đánh răng.
Tô Đình đi vào đi hỏi: “Ba con đâu?”Hạ Diễm đang súc miệng ục ục, xong rồi phun hết nước trong miệng rồi nói: “Ba đi ra ngoài.
”“Anh ấy ra ngoài sớm vậy sao.
” Tô Đình kinh ngạc hỏi, nặn kem đánh răng lên bài chải.
Hạ Diễm ừm ừm gật đầu: “Ba ra ngoài sớm lắm.
”“Được thôi.
” Tô Đình lộ vẻ mặt thất vọng, nếu Hạ Đông Xuyên ra ngoài, kia việc đi theo anh tới trạm cung ứng hải sản chọn đồ ngon khẳng định không thực hiện được.
Không biết hôm nay anh sẽ mua cái gì về.
Tô Đình vừa nghĩ vừa uống lên nước, súc hai cái đang chuẩn bị phun ra để đánh răng, lại nghe Hạ Diễm hỏi với ngữ điệu không trả lời không được: “Có phải mẹ nhớ ba rồi không?”Nước máy sặc vào trong họ, Tô Đình che ngực ho khan kịch liệt, một hồi lâu mới thở được, ngẩng đầu nói “Mẹ nhớ ba con lúc nào, đó là vì mẹ dậy mà không thấy người khác, hỏi cũng không có ý gì, con biết cái gì gọi là không có ý gì sao.
”Hạ Diễm không xác định lắm hỏi lại: “Tùy tiện hỏi lung tung?”“Không sai!” Tô Đình dùng sức gật đầu, “Lần sau đừng đột nhiên hỏi mấy câu như thế, sẽ hù chết người ta, biết không.
”Hạ Diễm: “Dạ vâng.
”Tuy nói như thế, trong lòng cậu nhóc lại có chút nghi hoặc, không rõ vì sao hỏi mẹ có nhớ ba không lại hù chết người, rõ ràng người khác từng hỏi cậu nhóc như vậy nhiều lần, cậu nhóc vẫn sống bình thường đấy thôi.
Không hiểu.
Hạ Đông Xuyên quả thật đã ra ngoài từ lúc trời còn chưa sáng, nhưng anh không đi tới trạm cung ứng hải sản mà là đi rèn luyện.
Sau khi trở về anh tắm qua rồi mới cùng Tô