Chung quy lại cũng vì khi người đàn ông ấy còn trẻ, anh không chịu chú trọng thân thể của mình, cái gì khổ cái gì mệt đều cố gắng nhẫn nhịn chịu đựng, để đến khi tuổi già muốn sống lâu trăm tuổi, lại như xây lầu các trên không trung, không cách nào thực hiện được.Người đàn ông ấy từng nói sau khi trạc ngoại tứ tuần anh mới gặp được cô, nhưng đó lại là chuyện may mắn nhất cuộc đời anh.Cô khiến anh cảm nhận được hạnh phúc và yêu thương mà trước kia anh chưa bao giờ được nếm trải.
Hai người bọn họ đã nắm tay vượt qua hơn ba mươi năm, nhưng anh lại một mình rời đi trước…Anh vô cùng luyến tiếc.Luyến tiếc vì bọn họ gặp nhau khi cả hai đã trạc ngoại tứ tuần, duyên phận này quá đỗi muộn màng, nếu có thể gặp nhau sớm một chút, có phải tốt hơn không?Giang Uyển nghĩ đến đây, cô lại lẩm bẩm nhắc lại một câu cuối cùng người đàn ông ấy từng nói trước khi anh qua đời: “Nếu… nếu chúng ta gặp nhau sớm một chút, sẽ tốt đẹp biết bao?”Ngay lúc đó, cô chỉ có thể nói với người đàn ông ấy như vậy: “Đúng vậy, lúc em còn trẻ rất xinh đẹp đó, em cũng muốn nhìn dáng vẻ của anh lúc còn trẻ……”Cuối cùng, người đàn ông nhìn sâu vào mắt cô một hồi lâu, dường như muốn khắc sâu hình bóng của cô vào trong lòng mình, sau đó anh miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, tiếp đó là vĩnh viễn nhắm mắt lại.Giang Uyển vẫn còn nhớ rõ một khắc ấy khi bàn tay cô run rẩy đặt lên đối phương xem xét hơi thở của người đàn ông… Sau đó, rốt cuộc cô cũng không cách nào ức chế được chính mình, òa khóc nức nở.–Thế kỷ 21, trong phòng bệnh của Cố Trung Quốc.Người đại diện chuyên nghiệp đứng bên cạnh nhìn tư lệnh qua đời, còn tư lệnh phu nhân đang ghé vào trên giường khóc đến không ra tiếng.
Đối phương im lặng trong chốc lát mới mở miệng nói: “Phu nhân, xin bà nén bi thương.
Ngày thường bất động sản và tài sản của tư lệnh đều do tôi xử lý, từ mấy tháng trước ông ấy đã viết di chúc, để lại tất cả tài sản của mình cho bà.
Sau ngày hôm nay sẽ có luật sư lại đây xử lý.
Tạm thời nhị công