“Em ấy ăn rồi, nó là một đứa tham ăn.
”“Đã ăn bao nhiêu rồi?”“Cha cho em ấy ăn nửa cái màn thầu rồi.
”Giang Uyển cạn lời, người đàn ông này căn bản là không biết con trai mình có thể ăn bao nhiêu thì no đúng không? Cho một bé trai ba tuổi ăn nửa cái màn thầu, mà cái màn thầu này cũng có lớn lắm đâu, làm sao mà đứa trẻ no được?Cô lấy trong hộp một cái màn thầu, bẻ đôi ra rồi chia cho Đại Bảo, Nhị Bảo mỗi đứa một nửa, nếu cô không nhìn nhầm thì Đại Bảo cũng đang nuốt nước bọt.
Đại Bảo chậm rãi tới nhận màn thầu nói: “Cảm ơn mẹ kế.
”Nhị Bảo cũng học theo anh trai: “Cảm ơn mẹ kế.
”Giang Uyển cười cười nhìn ba anh em, tính cách cũng không tồi đó.
Ăn sáng xong, cô lấy trong tủ mấy bộ quần áo mẹ cô đã may cho mấy đứa trẻ ra: “Đại Bảo, con đưa em trai em gái vào đây.
”Giang Uyển cầm ba bộ đồ muốn thử cho ba anh em Đại Bảo, nếu rộng một chút thì vẫn có thể mặc được, nhưng mà nếu đồ bị nhỏ thì có hơi phiền phức rồi.
Đại Bảo ôm Tam Bảo vào, Nhị Bảo đi theo phía sau anh trai.
“Wow, có quần áo mới!” Nhị Bảo thấy có quần áo mới thì rất cao hứng, mỗi năm chỉ khi đến tết cậu bé mới có thêm quần áo mới thôi.
Đại Bảo muốn em trai im lặng một chút nhưng nhìn thấy bộ đồ màu xanh quân đội trong tay mẹ kế thì không thể mở miệng ngăn em trai nữa, cậu bé cũng rất mong chờ có quần áo mới.
Giang Uyển nhìn thấy ba đứa trẻ vui vẻ như vậy, cô cũng vui lây.
Có quần áo mới thật sự là một điều hạnh phúc.
Cô đặt mấy bộ quần áo mới lên giường, cầm một bộ đưa cho Đại Bảo: “Đây là… ừm, bà ngoại của các con may, mỗi đứa hai bộ, mặc thử xem có vừa không, Đại Bảo, con có thể tự mặc đồ rồi đúng không?”Đại Bảo đặt Tam Bảo lên giường, cầm bộ quần áo mới, mừng rỡ đỏ cả mặt: “Tự biết mặc được rồi, cảm ơn mẹ kế, cảm ơn bà ngoại kế.
”Giang Uyển cô bị mấy đứa trẻ gọi là mẹ kế thì không