Cô đưa Tam Bảo cho Cố Hướng Bắc dặn dò: “Cô nhặt được đứa nhỏ này ở trên đường nhỏ, về sau cháu nhớ coi chừng em cho cẩn thận nhé.”Cố Hướng Bắc gật gật đầu, do dự trong chốc lát mới nói: “Cảm ơn chị gái, cảm ơn bà Lý.”Giang Uyển nghe mà trong lòng thầm cười một trận, vai vế này hơi rối loạn à nha, cô muốn tới làm mẹ kế của người ta mà người ta lại gọi cô là chị gái.Sau khi bà Lý tiễn Cố Hướng Bắc rời đi, bà ấy không chỉ muốn xem cô làm cơm, còn nhờ cô khâu một bộ quần áo nhỏ, cuối cùng bà lão cũng chịu vừa lòng tươi cười nhìn cô rời đi.Cuối cùng Giang Uyển cũng biết vì sao thanh danh của bà lão ấy lại tốt như thế, đúng là bà ấy cực kỳ có trách nhiệm, chỉ khảo nghiệm một chút thôi đã khiến cô mệt muốn chết rồi, về sau nhất định phải làm nũng kể khổ với người đàn ông kia.Nhưng nhớ đến người đàn ông ấy, cô lại nghĩ tới chuyện gặp gỡ với Cố Hướng Bắc và Tam Bảo hồi nãy, rồi cứ cảm thấy chuyện này khá kỳ quái.
Lúc ban đầu, Giang Uyển cho rằng Cố Trung Quốc đã đưa ba đứa nhỏ nhà mình đến quân đội rồi mới tới nơi này tìm bảo mẫu, nhưng hiện giờ mới biết dường như ba đứa nhỏ đã ở thôn Lý Gia này thật lâu rồi.Lại nói, dường như ba đứa nhỏ ở thôn Lý Gia này cũng không quá thoải mái, chẳng trách trong tương lai con trai cả của anh lại chết đuối, con thứ hai và con gái út lại không quá mặn mà với cha của mình.Cô ở chung với người đàn ông ấy quá lâu rồi, cực kỳ rõ ràng tính cách của anh.
Anh vốn là người đàn ông ngang bướng lại ăn nói vụng về, tình nguyện cố chấp làm việc, cũng không muốn khua môi biểu đạt.Giang Uyển nghĩ tới một câu nói được lưu truyền rộng rãi ở đời sau: “Thời thơ ấu bất hạnh phải dùng cả đời để chữa trị.”Có lẽ người đàn ông ấy căn bản không hiểu vì sao sau khi con trai cả của mình chết đuối, con thứ hai và con gái út sẽ từ từ xa cách với anh như vậy.Mà kết quả sau khi ba đứa nhỏ kia được chữa trị tâm linh bị tổn thương lại khiến