Ninh Hương không có lòng dạ quan tâm đến cái nhìn của bọn họ, bọn họ có thể nhìn được xa đến đâu? Đời trước khi cô còn chưa nhận ra được nhiều kiến thức, mắt nhìn và kiến thức của cô cũng vô cùng có hạn, luôn toàn lo mấy chuyện ăn uống vặt vãnh trước mắt.Tất nhiên cô đến phường thêu đọc sách còn có một nguyên do nữa là ---------để người trong nhà dễ dàng tìm được cô.
Đương nhiên không phải là mong người nhà gọi cô về nhà đón Tết Trung Thu mà là vì tránh cho Giang Kiến Hải quay về, đến đại đội Điềm Thủy tìm cô.Cô không xác định Giang Kiến Hải có quay lại hay không, bởi vì Trung Thu này của đời trước anh ta không hề quay lại.
Nhưng kết quả không làm cô thất vọng, buổi trưa khi gần đến mười giờ, Ninh Lan tìm đến phường thêu.Là một người có thân phận có địa vị, hơn nữa còn là chồng của Ninh Hương , Giang Kiến Hải đương nhiên không tự mình đến phường thêu tìm Ninh Hương.
Ninh Lan là đến gọi Ninh Hương quay về, chỉ nói: “Chị, Xưởng trưởng Giang đến rồi.”Nghe được lời này của Ninh Lan, mấy tú nương khác trong phường thêu có chút kinh ngạc, đều bày ra dáng vẻ xem kịch.
Bọn họ tất nhiên muốn xem xem Ninh Hương rốt cuộc có giống như lời cô nói, thật sự ly hôn với Giang Kiến Hải.Đương nhiên trong lòng bọn họ đều dự tính trước, cảm thấy Ninh Hương chắc là dùng “ly hôn” làm cớ để tiếp tục làm giá mà thôi.
Bây giờ Giang Kiến Hải đã tự mình đến, trong lòng cô nhất định vui đến chết, đoán chắc rất nhanh sẽ quay về.Nhưng ngay khi tất cả tú nương đang nhìn Ninh Hương, đợi cô đứng dậy cùng Ninh Lan về nhà thì Ninh Hương chỉ ngẩng đầu lên nhìn Ninh Lan không mặn không nhạt nói một câu: “Vậy em nói với anh ta, chị ở phường thêu.”Sắc mặt Ninh Lan ngơ ngác.Mấy tú nương khác: ? ? ?Ý là muốn Giang Kiến Hải đến gặp cô?Thấy Ninh Lan ngơ ngác, Ninh Hương chỉ đành nói rõ hơn, “Em bảo anh ta đến phường thêu tìm chị.”Ninh Lan nhìn cô chớp chớp mắt, nửa ngày mới khạc ra được một câu: “Chị… …đây… …không thích hợp cho lắm?”Ninh Hương nói chuyện vẫn nhạt như trước, lại thêm vào chút lạnh nhạt, “Có gì không thích hợp?” Anh ta là Hoàng Đế sao?Ninh Lan muốn giảng đạo lý với cô, muốn nói Giang Kiến Hải người ta là Xưởng trưởng lớn, là đại nhân vật, người ta đã bỏ thân phận mặt mũi xuống đến nhà họ tìm cô rồi, sao lại còn để người ta tự mình đến phường thêu được?Nhưng cô ấy nhìn ánh mắt Ninh Hương, miệng hé mở hai lần, cứ thế nuốt lại mấy câu này xuống.
Sau