Cuối cùng Thụ Ảnh cũng có thể sắp xếp lại mọi chuyện đã xảy ra, càng rõ ràng hết thảy, nhưng trong lòng càng nghĩ càng sợ hãi.
May mắn cô tỉnh lại kịp thời, sau khi tỉnh cũng không thể dễ dàng tin tưởng An Mai Tuyết, nếu không chết lúc nào có khi cũng không biết.
Duy nhất có một điều cô nghi ngờ, chính là sao nữ phụ lại có thể biết được những bí mật riêng tư của nữ chính? Mặc dù là nữ phụ trọng sinh đi nữa thì hẳn cũng không biết, dù sao lúc trước nữ chủ và nam chủ cũng không nói ra, cái người tình địch nữ phụ này hẳn là không thể nào biết được.
Đồng thời, không biết có phải bởi vì bị ảnh hưởng bởi việc nguyên chủ quá tuyệt vọng và bị thương, mà Thụ Ảnh đối với An Mai Tuyết không hề thích, thậm chí so với trong tưởng tượng của cô còn hận hơn rất nhiều.
Trừ cái này ra, cô không nghĩ đến chuyện phá hoại, cô và Tưởng Tĩnh Nghiễm, An Mai Tuyết đứng cùng nhau đều vô cùng vi diệu, hiện giờ cô đối với An Mai Tuyết mà nói chính là không còn giá trị gì để lợi dụng.
Nhưng mà, cô cũng sẽ không ngồi yên chờ chết, nếu An Mai Tuyết vẫn vọng tưởng muốn dẫm lên vị trí của nguyên chủ, thì cô tới, chắc chắn sẽ phải chuẩn bị thật tốt để kéo cô ta xuống.
Thụ Ảnh nằm ở trên giường, ngơ ngẩn nhìn nhện kết mạng, căn nhà vừa cũ nát lại đơn sơ, gỗ cũng đã biến thành màu đen, sau đó có một người đi vào, chắc hẳn là người bà mà cô nhìn thấy trước khi ngất đi.
“Thụ Ảnh, tỉnh rồi phải không? Đã đói bụng chưa, mẹ đã làm cho con một bát canh trứng gà nóng hổi đây.
” Người mẹ nhanh chóng chạy lại, phía sau còn có mấy đứa nhỏ gầy gò xanh xao liên tiếp đi vào.
Thụ Ảnh đang muốn nhổm dậy.
Mẹ Dương chặn lại hỏi: “Ngồi dậy làm gì, cơ thể con vẫn còn yếu, nằm xuống, mẹ