Thân thể đang muốn xông lên của Chu Dĩnh Phương cứng đờ lại, lúc này cô ta mới nhớ sau lưng Dương Thụ Ảnh còn có bốn người anh trai giúp đỡ, mẹ của Dương Thụ Ảnh càng là người đàn bà đanh đá được cả thôn công nhận, cho nên cô ta thật sự không dám chọc Dương Thụ Ảnh, cuối cùng chỉ có thể hung tợn trừng mắt nhìn cô, sau đó quay người rời đi.
Vốn dĩ Thụ Ảnh đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, nếu như An Mai Tuyết không đi theo cô, thì cô đàng phải sử dụng chiến thuật mạo hiểm, nhưng mà xem ra bây giờ không cần thiết nữa.
“Thụ Ảnh, cô tìm tôi có chuyện gì thế?”“Tôi đến để cảm ơn lần trước cô đã đưa tôi đến phòng khám, đúng rồi, tôi có quà muốn tặng cho cô.
” Thụ Ảnh đưa cho cô ta một cái hộp.
“Ồ, vậy cảm ơn Thụ Ảnh nhé.
” An Mai Tuyết cảm ơn một cách có lệ, sau đó giơ tay muốn nhận lấy.
“Để tôi mở ra cho cô xem nhé.
” Thụ Ảnh tránh tay của cô ta, mong chờ nói.
An Mai Tuyết nghi ngờ nhìn cô một cái, thấy Dương Thụ Ảnh mở hộp ra, suýt chút nữa đập vào mặt cô ta.
Vốn dĩ An Mai Tuyết đã cảm thấy khó chịu, trong lòng chửi thầm, đúng là đồ nhà quê, tính cách thô lỗ, không hiểu lễ nghi chút nào, đợi sau khi cô ta nhìn thấy đồ vật trong hộp là một đống sâu bọ đang bò, cô ta sợ đến mức hất cái hộp ra xa, không chịu được hét lên.
“Á! Sâu, sâu!”Bởi vì chiếc hộp quá gần An Mai Tuyết, khi cô ta hất hộp ra, gần như chỗ sâu bọ đó đều bị hất ngược lên người cô ta.
“Mai Tuyết, rơi hết trên người cậu rồi kìa.
” Lời nói của Thụ Ảnh khiến An Mai Tuyết hoảng sợ.
An Mai Tuyết sợ đến mức nhảy xa ba thước, không ngừng giũ giũ cổ áo và vạt áo, la hét ra lệnh nói: “Ở đâu? Nhanh, nhanh lên, nhanh bắt xuống cho tôi!!”“Đừng sợ, tôi bắt cho cô!” Ý cười trong mắt của Thụ Ảnh càng thêm nồng đậm.
Tranh thủ lúc An Mai Tuyết đang hoảng sợ, lúc