Đám người ngày xưa vẫn luôn không vừa mắt hành động đào góc tường ‘bạn thân’ của Dương Thụ Ảnh cũng hiếm khi nói chuyện thay cô, tỏ vẻ nếu An Mai Tuyết không thích ăn thì trực tiếp từ chối là được, cần gì phải làm rơi hộp của người ta, làm hư lòng tốt của người ta.
Sắc mặt của An Mai Tuyết càng thêm cứng đờ, thấy càng ngày càng có nhiều người vây xem, An Mai Tuyết vội vàng giả vờ đau đầu: “Anh Tưởng, em nhìn thấy sâu là lại cảm thấy đau đầu, anh dìu em đi qua bên cạnh nghỉ ngơi một chút có được không?”Dương Thụ Ảnh còn giỏi giả trang hơn cô ta, nhanh hơn Tưởng Tĩnh Nghiễm một bước đỡ lấy cô ta: “Ôi chao, Mai Tuyết, xin lỗi nhé, tôi không biết cô sợ sâu, nếu không chắc chắn tôi sẽ không lấy thứ này đến…”Còn chưa dứt lời, Dương Thụ Ảnh giả vờ bị trẹo chân, tất cả số ve cô vừa nhặt bỏ vào trong hộp đều thẳng đến trước mặt An Mai Tuyết.
Lần này An Mai Tuyết nhìn thấy càng trực quan hơn, một mảnh đen tuyền tất cả đều hắt thẳng vào mặt cô ta, còn có một con ve trùng hợp bay vào trong miệng cô ta, cảm nhận được con ve trong miệng tung tăng nhảy nhót, lần này An Mai Tuyết bị kích thích quá lớn, hét lên một tiếng, tròng trắng mắt trợn lên, thế mà lại trực tiếp bị dọa cho hôn mê bất tỉnh.
“Mai Tuyết, Mai Tuyết, cô bị làm sao vậy? Không có việc gì chứ?” Dáng vẻ của Dương Thụ Ảnh như lo lắng hơn bất kỳ ai khác, vội vàng ngồi xổm xuống dùng sức lực uống sữa tàn nhẫn véo huyệt nhân trung của đối phương, đồng thời còn véo đùi của mình, khóe mắt đỏ bừng khóc lóc ‘thê thảm’ hơn bất kỳ ai, làm Tưởng Tĩnh Nghiễm và mọi người vốn có một bụng nghi ngờ muốn chất vấn đều ở phải nghẹn lại ở trong bụng.
“Đều là tôi không tốt, lần sau tôi sẽ không bao giờ lấy sâu đến