Cô ta cố gắng muốn ngăn cản, nhưng làm thế nào cũng không thể ngăn cản được.
“Mai Tuyết, cô làm sao vậy? Là té ngã sao?” Nhóm thanh niên trí thức nữ đang nghỉ trưa thì bị tiếng hét chói tai của An Mai Tuyết làm thức giấc, vội vàng chạy đến nơi phát ra tiếng hét.
“Cái ôn thần gì không có? Là rớt đồ sao?” Có người lo lắng hỏi.
“Có lầm không vậy, mới ngủ đã bị đánh thức rồi, đang giữa hôm giữa trưa phiền chết đi được!” Cũng có người phiền nên thì thầm, nhưng bởi vì An Mai Tuyết có nhân duyên quá tốt, sợ chọc nhiều người tức giận nên tiếng oán giận rất nhỏ.
-Thụ Ảnh thay đổi qua tư thế khác, ngồi xếp bằng ở trên giường, nghi hoặc nhìn chằm chằm hai con cái mấp máy miệng lúc đóng lúc mở trong vũng nước nhỏ khô nứt trên màn hình màu trắng, khi cô dò hỏi cũng không nhận được câu trả lời, ngược lại trong đầu lại truyền đến tiếng kêu khát non nớt như tiếng trẻ con, cô nghe mà cũng cảm thấy khát, thấy sốt ruột thay nó, cô thử bế hai con cá nhỏ ra.
Nhưng mà cô duỗi tay ra lại trực tiếp xuyên qua thân thể cá âm dương, như là xuyên qua không khí vậy, dù cho cô có bấm bừa trên màn hình giao diện cũng không có tác dụng gì cả.
Cô từ bỏ, đành phải lần mò công năng khác trước, đang suy nghĩ phải làm như thế nào để rời khỏi.
Đột nhiên màn hình giao diện màu trắng chợt thay đổi, rời khỏi giao diện vừa rồi, trở lại giao diện ban đầu, trên giao diện thượng thể hiện rõ ràng vài nút công năng: Thương trường Hệ thống, rút thăm may mắn trúng thưởng, ba lô không gian, cùng với thuộc tính của tôi.
Đôi mắt màu trà của Thụ Ảnh lập tức sáng lên, mở mắt tròn xoe, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên và vui vẻ.
Nhưng mà từ nhỏ đến lớn trải qua