Sau đó anh tức giận trực tiếp đấu tay đôi với mấy người nói xấu kia, sau đó còn chưa hết giận, càng nghĩ càng thấy bực bội, đối với người em gái Thụ Ảnh lại càng thêm bất lực, nhìn cô, một người con gái mà thanh danh đã bị hủy hoại đến nỗi không còn nhìn ra bộ dạng gì.
“Em xem lại em xem, sao lại không biết cố gắng như vậy, thật sự là làm anh tức chết rồi!” Anh ta lại đau lòng.
“Anh tư, lần sau em sẽ không như vậy, lần này không phải là em đưa cho Tưởng Tĩnh Nghiễm, mà là đưa cho An Mai Tuyết, lần trước tuy là cô ta gọi em đi đến miếu hoang chơi, làm em bị đụng vỡ đầu, nhưng cô ấy vẫn luôn ở đó trông coi em.
” Thụ Ảnh giải thích nói, vừa nghe cô liền biết anh tư Dương Kiến Chương nghe được mấy phiên bản đồn đại, không có cách nào khác, hiện giờ thanh danh của cô cũng không được tốt.
“Chuyện này thì có gì phải cảm ơn, nhà chúng ta không trách cô ta đưa em đi miếu hoang chơi làm vỡ đầu đã là tốt lắm rồi, thậm chí cô ta cũng không đưa em tới bệnh viện, nếu cô ta lo lắng cho em, cũng đã nhiều ngày như vậy rồi sao còn không thèm đến nhà thăm em, còn nói là khuê mật, anh thấy cô ta cũng không có thành ý, mắt nhìn của em cũng thật là kém….
”Thụ Ảnh cúi đầu, không nói chuyện, mặc cho Dương Kiến Chương nói cô, ngược lại là Dương Kiến Chương lại có chút không đành lòng, sợ mình quá nặng lời.
Buổi tối, trên bàn cơm của nhà họ Dương.
Lúc trước khi Thụ Ảnh bị ngã đập đầu thì đều ăn cơm ở trong phòng của mình, nên lần này được xem như lần đầu tiên chính thức đối mặt với toàn bộ người nhà họ Dương.
Không thể không nói nhà họ Dương đúng thật là con cháu thịnh vượng.
Mẹ Dương và bố Dương sinh được bố người con trai và một người con gái, không sai, Thụ Ảnh là nhỏ nhất, nên được yêu thương nhất, phía trên vẫn còn bốn người anh trai nữa.
Trong nhà,