Đêm đóCả Dương gia dường như chẳng được yên giấc.
Mẹ Dương đau người không ngủ được, bà đến một đồng xu cũng bẻ thành hai nửa để trả cho người ta, con gái nhỏ Thụ Ảnh của bà sao có thể tiêu tiền như thế, bà xoay người ồn ào làm cho ba Dương cảm thấy hơi đau đầu.
Chị dâu Hồng Tiểu Quyên về phòng cũng oán giận với anh trai Dương Kiến Quốc: “Mẹ cũng quá bất công, chỉ biết thương con gái, làm khó em vì sinh ba đứa cháu trai cho Dương gia, cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì!”Cô tự nhận bản thân đã sinh cho Dương gia ba đứa cháu trai, đây là một cống hiến lớn lao bao nhiêu!“Sao mẹ không thương con trai anh, nó cũng là cháu đích tôn của bà, không phải em gái còn nhỏ đấy sao?” Anh trai Dương Kiến Quốc lại không cho là đúng.
“Còn nhỏ? Con bé đã mười mấy tuổi! Tuổi này là đã gả chồng được rồi!”“Gì mà gả chồng? Em gái còn nhỏ, còn phải ở thêm mấy năm! Cả nhà anh ai cũng không nỡ gả con bé.
” Anh trai Dương Kiến Quốc không vui nói.
“! !.
.
” Nói chuyện với một người đầu gỗ một câu cũng không thông!Bên kia, chị dâu Vương Dung cũng muốn làm ầm làm ĩ với chồng, nề hà chồng cô đang ở ngoài sửa cầu, nằm trên giường càng nghĩ càng chua xót.
Cô là một người đến từ thành thị, ba mẹ rất trọng nam khinh nữ, nếu không phải thế thì sao cô lại về nông thôn, mà không phải là anh em cô về nông thôn?Nhưng mà tại sao cô lại gặp phải một bà mẹ chồng đầu óc có tật xấu như thế? Ở nông thôn có nhà nào coi trọng một nha đầu như vậy?Mấy năm trước thiên tai, có rất nhiều gia đình nuôi không nổi, ném hết con gái, để nó tự sinh tự diệt.
Kết quả, nhà chồng của cô ta thì không giống thế, chỉ biết thương mỗi đứa con gái mà mình sinh ra!Mấy năm nay không ít lần cô ta bắt gặp người khác sinh con gái, sinh nhiều con trai thì người ta sẽ coi trọng con gái hơn sao?Cô ta vừa hâm mộ vừa