----Giản Hân kéo em gái ra khỏi phòng, bảo cô đi xem có trứng gà hay không, còn mình thì vào phòng bếp chuẩn bị làm cơm trưa.
Trong chuồng gà của nhà họ Giản nuôi ba con gà mái già, ba con gà mái này là gà mái của nhà họ Giản.
Bây giờ là thời kỳ lao động tập thể, cái gì cũng là của nhà nước, ngay cả bình thường xuống đồng làm việc cũng chỉ có thể kiếm tiền, chờ cuối năm chia lương thực.
Bởi vậy, mỗi nhà duy nhất được phép nuôi ba con gà mái già thì rất đặc biệt trân quý, hai ba ngày một quả trứng, trứng gà này lại là là đồ tốt!Khi nhờ vả người khác làm việc gì đó, qua lại ân tình hoặc thậm chí trao đổi những chuyện riêng thì trứng là đồng tiền mạnh.
Giản Lộ nhìn một quả trứng gà vỏ vàng nằm trong ổ gà, ánh mắt phút chốc sáng lên.
“Lộ Lộ, có trứng không?"Giản Hoa Lâm cầm điếu thuốc cũ, hít một ngụm, phun ra một đám khói, ánh mắt nhìn về phía chuồng gà.
“Trong nhà có bốn quả trứng gà, trong ổ gà nếu có thì gom lại một chỗ, tối nay mang qua cho bà nội con.
”Nghe nói như thế, Giản Lộ nhìn về phía bóng người phía trước bĩu môi.
Giản Hoa Lâm cả đời chỉ trông mong một đứa con trai, thế nhưng trong nhà chỉ có bốn đứa con gái, điều này đã trở thành tâm bệnh của ông.
Bởi vậy đối với cháu họ còn tốt hơn so với con gái, trong nhà chỉ cần có trứng gà thì ông đều bảo đưa cho mẹ ruột và nhà thằng em tư của ông, để cho mấy đứa cháu họ bồi bổ thân thể, chỉ vì sau này bọn họ còn có thể để ý đến ông.
“Không có, vẫn chưa đẻ trứng.
"Giản Lộ dùng thân thể chặn tầm mắt của Giản Hoa Lâm, giọng nói bay về phía sau, “Đoán chừng là do thời tiết quá lạnh.
”“Mấy con gà mái già này, không đứa nào có tác dụng gì, đẻ trứng cũng khó khăn như vậy.
" Giản Hoa Lâm sống chết chửi mắng một câu, Trương Thúy Hà