----Cô gái này vô cùng đẹp, mặt phấn má đào, mũ che khuất trán, chỉ lộ ra hai má trắng nõn, một đôi mắt đào kiều mỵ, nhìn một cái khiến cho người ta không tự giác được mà nhìn chằm chằm, trong mắt ngập nước một mảnh, nhìn vừa sạch sẽ lại nhẹ nhàng.
"Đây là cô con gái thứ tư của nhà họ Giản sao?"Vương Hà đối với Giản Lộ ấn tượng không sâu, cơ bản là do mười năm qua nguyên thân rất ít cùng người khác giao tiếp, luôn ở một mình Vương Hà dựa vào chút ấn tượng đó mà đoán, cũng bởi vì cô gái trước mắt và Giản Hân có bốn năm phần giống nhau.
"Dạ, dì Vương, con là Giản Lộ.
"Giản Lộ không biết nhiều lắm về người trong thôn chỉ từ trong trí nhớ của nguyên thân biết được, người này gọi là dì Vương, tên thật cũng không biết, mọi người đều gọi như vậy.
"Ôi, lớn lên thật đẹp, nhà họ Giản của con có phúc quá.
"Vương Hà chưa từng thấy qua cô gái nào đẹp như vậy, chỉ cảm thấy Giản Lộ còn đẹp hơn mấy cô gái được nuông chiều trong thành phố.
Hai người đều không biết rõ nhau, nói chuyện khách sáo vài câu rồi tạm biệt.
Giản Lộ đi vào trong nhà bà mai, Vương Hà vừa đi ra ngoài, đi tới đi lui quay lại có thêm người vào, chỉ thấy Giản Lộ lúc đi bím tóc cũng lắc theo, tóc cũng tốt, đen nhánh tỏa sáng.
"Đáng tiếc! "Vương Hà lẩm bẩm một câu, nếu không phải là biết họ Giản muốn con rể tới cửa thì bà đã cho cô bé này cùng con trai mình gặp nhau.
Giản Lộ không hiểu câu đáng tiếc của Vương Hà vội vàng đi vào.
Chồng Hà Hồng Mai mất sớm, một mình nuôi lớn hai đứa một trai, một gái, dựa vào bản lĩnh mai mối của mình, cũng bởi vì mấy mối quan hệ này, người mang theo trứng gà, chút đường tới cửa tìm bà cũng không ít.
Đầu này vừa tiễn Vương Hà đi, bà chuẩn bị đi nằm nghỉ thì thấy một bóng dáng nhỏ nhắn như tiên bước vào.
Lâu rồi không gặp, cô con gái thứ tư nhà họ Giản ngày càng đẹp, đi đường