----Vương Hà nắm tay cô, nói, "Dì đến bưu điện quen rồi, con mau về với nhà con đi.
Lộ Lộ, chuyện hôm nay cám ơn con nhiều lắm!""Dì Vương, không có gì đâu ạ, đều là người quen cả.
Vậy dì đi bưu điện gửi thư đi, con về trước.
"Giản Lộ, Giản Hân và Trương Thúy Hà hội hợp, ba người đều mua đầy đủ, hai tay không chỗ nào trống, giờ này cũng đã gần trưa, Cả một buổi sáng phải chạy chen lấn mua đồ, lúc này Giản Lộ đã cảm thấy đói bụng.
Lúc đi ngang qua khách sạn nhà nước, cô xém không đi tiếp được.
Khách sạn nhà nước ở thị trấn là một căn nhà gỗ nhỏ, cửa gỗ sơn đỏ, trên đó có một tấm bảng viết bốn chữ to, cửa sổ làm bằng kính, ở bên ngoài nhìn vào có thể thấy các công nhân của nhà nước đang ngồi ăn ngấu nghiến.
Mì Dương Xuân, thịt kho tàu, thịt heo bọc nồi, bún hầm dưa cải muối! "Nhìn cái gì mà nhìn? "Trương Thúy Hà liếc hai đứa con gái một cái.
"Đó là nơi mà chúng ta có thể vào sao? khách sạn đó mua đồ cũng cần phải có phiếu thức ăn, nhà chúng ta không có thứ đó.
"Biết rồi ạ!"Giản Hân dùng khuỷu tay chọc chọc em gái mình, ý bảo em nhanh đi, ánh mắt cũng còn lưu luyến mà nhìn vào trong khách sạn "Nhìn một chút cũng đỡ cơn thèm của em.
""Về nhà đi, trong túi mẹ có ba phần bánh ngô, để về nhà ăn trưa"Ngồi trên xe trở về thôn, Giản Lộ để mấy thước vải ở trên đùi, tay phải cầm bánh ngô mà gặm, bánh ngô để tới trưa vừa lạnh vừa cứng, lấy cắn răng cũng rất khó khăn.
Cô muốn ăn thịt, muốn ăn đồ ngon, ăn lẩu xiên cay, gà rán, hamburger, uống coca! Đáng tiếc, mấy cái đó nằm mơ mới có.
Về đến nhà, Trương Thúy Hà chuẩn bị may áo mới cho con gái, vải đỏ đều là của Giản Hân, kết hôn phải làm đồ cưới.
Trong thôn mọi người đều tự mình làm quần áo, để tiết kiệm tiền, cơ