----Giản Lộ không biết vì sao bà lại hỏi như vậy, nhưng chuyện mình lén lút tìm đối tượng càng ít người biết càng tốt.
Nếu để Giản Hoa Lâm nghe được tin đồn, ông ta sẽ trói cô lại và gả cô đi ngay."Không có, cháu nghe theo ba cháu." Cô nói rất trôi chảy."À à." Dì Vương thở dài, bà biết Giản Hoa Lâm, rất ghét con gái, muốn có con rể đến ở rể, đáng tiếc: "Haiz, dì đi trước đây."Có lẽ bà đứng ở ngoài lâu nên bị lạnh cóng, dì Vương đang định rời đi suýt nữa đã bước hụt.
May là Giản Lộ nhanh tay nhanh mắt đỡ được bà, một tay đỡ cánh tay của bà, một tay đưa ra để cho dì Vương đỡ.Một tấm ảnh cũ bình thường rơi xuống từ những ngón tay nhăn nheo, rơi xuống mặt đất trắng như tuyết.
Giản Lộ đỡ bà đứng vững, sau đó mới khom lưng nhặt đồ giúp dì Vương.Cô không thấy rõ thứ gì rơi xuống, cho đến khi nhìn gần, cô thấy một bức ảnh ố vàng nằm mặt tuyết trắng tinh.Đó là một bức ảnh toàn thân, người đàn ông cao lớn mặc đồng phục hải quân, đầu đội mũ hải quân màu trắng.
Khuôn mặt anh tuấn, đường nét sắc sảo, lông mày rậm đến thái dương.
Đôi mắt đen sâu thẳm sáng ngời, sống mũi cao thẳng giống như một ngọn núi càng làm nổi bật gương mặt đẹp trai của anh, môi hơi mím, vẻ mặt nghiêm túc.Thông qua ảnh chụp, Giản Lộ dường như có thể nhìn thấy biển xanh, biển xanh là khung cảnh đẹp nhất giống như một bức tranh thiêng liêng và hùng vĩ."Lộ Lộ, cám ơn cháu, xương cốt của dì càng ngày càng yếu, đi đường còn suýt ngã..." Dì Vương không chú ý ảnh chụp con trai bị rơi, khi bà nhìn về phía Giản Lộ, phát hiện cô đang nhìn chằm chằm ảnh chụp con trai mình trên tuyết, lúc này mới giải thích: "Xem dì này, làm rơi ảnh chụp con trai rồi."Trình Tranh rất ít khi chụp ảnh, đây là tấm ảnh toàn thân đầu tiên của anh, cố ý mặc quân phục gửi cho Vương Hà.
Lúc Vương