----Trăng sáng sao ít, treo cao trên trời, buổi chiều Giản Lộ bị dì Vương gọi đi báo tin Trình Tranh đang đi làm nhiệm vụ, không về được.
Dù sao Trình Tranh cũng là quân nhân, không có thời gian là bình thường.
Giản Lộ do dự một lúc nghĩ mình nên đến hải đảo trước, tốt nhất cô và Trình Tranh đính hôn trước, như vậy mọi việc mới danh chính ngôn thuận, có thể làm cho Giản Hoa Lâm từ bỏ mà đồng ý là được.
"Ý tưởng hay.
"Dì Vương cũng có suy nghĩ này, nếu không chờ con trai có ngày nghỉ trở về không biết sẽ trì hoãn tới khi nào.
Nghĩ đến cuộc sống tươi đẹp trong tương lai, Giản Lộ dần thả lỏng, trên môi nở nụ cười nhẹ.
Thấy mình sắp đi tới trước nhà Giản gia, cô định đẩy cửa sắt đi vào, đột nhiên cô bị giật mình bởi bóng người từ bên cạnh lao ra.
"Lộ Lộ! Là chị!"Sau khi kết hôn sao chị ba không về nhà mà còn ở đây? Đúng ra lúc này chị phải về nhà chồng rồi.
Giản Lộ kinh ngạc, chưa kịp nói chuyện đã bị Giản Hân kéo ra sau bức tường, hai người trốn trong màn đêm đen kịt.
"Chị ba, chị vẫn chưa về à?"Mặc dù khi nghĩ đến những ngày sắp tới, cô hơi buồn vì không có ai đồng hành, nhưng Giản Lộ không đến mức cướp người của anh rể.
Hơn nữa, đâu có ai có mới kết hôn vài ngày đã chạy về nhà mẹ đẻ, chẳng lẽ! "Anh rể bắt nạt chị à?"Mạnh Phàm đang ngồi xổm bên cạnh: ???Giản Hân biết em gái đã hiểu lầm, lúc này cô ấy chưa về nhà chồng đúng là không hợp lý, nhưng cô ấy không còn cách nào.
Lúc chạng vạng tối nghe được ba mẹ nói chuyện, cô ấy cảm thấy sợ hãi, sao ba mẹ lại nhẫn tâm gả em gái đến một gia đình như vậy.
"Không