Chu Mục Dã liền cảm thấy cơ thể mình giống như đã tê rần hơn phân nửa, mẹ, cô vợ nhỏ này nói chuyện như thế nào nũng nịu như vậy?Anh chỉ có thể tiếp nhận trứng gà, nhét vào trong miệng, Tô Đào nhoẻn miệng cười.
“Tiểu Thảo em làm sao vậy? Em làm sao vậy?”Tô Đào kinh hoảng mà quay đầu nhìn lại, Tiểu Thảo đang đấm ngực, hình như là nghẹn rồi, mấy người dở khóc dở cười, Tô Đào vội vàng giúp cô bé vỗ lưng, Chu Mục Dã đem chén trắng tráng men đưa tới miệng cô ấy: “Uống chút cháo.
”Một hồi lâu, Tiểu Thảo mới thuận khí, kích động đến nước mắt đều chảy ra: “Chị dâu, ăn quá ngon, thật thơm.
”Tô Đào đau lòng mà nhẹ nhàng vỗ lưng cô ấy: “Ăn từ từ thôi, không ai cướp của em đâu.
”Tiểu Thảo ngượng ngùng mà lau khóe mắt: “Em đã một năm không ăn trứng gà.
”Tiểu Hoa không cam lòng yếu thế: “Chị đã hai năm không ăn trứng gà, cũng không gấp giống em như vậy đâu, em có xấu hổ hay không?”Tiểu Thảo nóng nảy: “Sao có khả thể là hai năm? Em cùng chị giống nhau, là một năm, chị không nhớ rõ sao? Thời điểm ăn tết năm trước, anh trai trộm từ lu cầm mấy quả trứng gà đi ra ngoài bên ngoài nấu cho chúng ta ăn, chị không nhớ rõ sao?”Tiểu Hoa thè lưỡi: “Chị trêu chọc