Edit: Trang Nguyen
Beta: Tiểu Tuyền
Sự kiện JJ lớn không hề giống dĩ vãng bị phơi bày sự riêng tư như vậy, mọi người ở tại chỗ cười đùa một chút, người trong cuộc thoáng lúng túng đỏ mặt, mọi người cười cười nói rồi qua đi.
Thăng cấp trở thành cuộc chiến của cha, làm cho trong thôn có không ít các gia đình mấy ông bố ở nhà đánh con, mấy phụ nữ oán trách các loại, đầu tiên là từ lúc bọn nhỏ biết nói chuyện, các ông vốn hay nói bậy bạ, jj lại không lớn bằng người ta, sao bây giờ còn lấy con ra trút giận?
Kết quả hại cô ra cửa gặp phải người nào, người đó lại dùng vẻ mặt cô không nói tôi cũng biết, hoặc là cười đầy thâm ý khác, hoặc là bĩu môi bộ dáng như lão dưa chua trăm năm chua lè.
Mặt ngoài Lâm Lam tám phương đều vững vàng, làm bộ giống như không có chuyện gì, trong lòng cũng đã mở ra súng máy tự động bắt đầu bắn liên thanh. Cô lần lượt hỏi thăm đám bọn họ, Đại Vượng không thể nào nói, Nhị Vượng cũng sẽ không nói, chỉ có TamVượng ngay thẳng, bị Lâm Lam tóm lấy thẩm vấn.
Vừa hỏi mới biết, thì ra ở trong trường học, các bạn học hết giờ học đều cùng nhau đi về, chạy đến phía ngoài trường học trước chân tường xếp thành một hàng, một hai ba tranh tài xem người nào tiểu bắn được xa nhất. Người thắng cuộc có thể vô cùng kiêu ngạo, cuối cùng một thằng nhóc bị chê jj nhỏ không có khả năng.
Đứa bé kia chịu không nổi đả kích, lại bắt đầu bốc phét cha mình lớn hơn mình bao nhiêu, người lớn lớn, dù sao cũng không thể thua so với mấy bạn học nhỏ được.
Vốn là trò chơi để mấy bạn nhỏ cùng lứa tuổi ganh đua với nhau, thằng nhóc đó phá hỏng quy tắc kéo cha mình ra, tất nhiên đứa bé khác cũng không cam chịu thua phía sao, hơn nữa Tam Vượng còn khoa trương, nói cha của tất cả bọn họ cộng lại cũng không lớn bằng cha mình.
Lúc trước mọi người còn không tin, chê cười nó khoác lác, kết quả trải qua chuyện Dư Mụt Tử lấy túi vải trộm đậu phộng, nên bọn họ đều tin.Lúc này ai cũng không tranh thắng được Tam Vượng, cả ngày nó được nâng lên đến trời, những đứa trẻ khác không thiếu về nhà oán trách cha mình tranh không lại, không có vừa dài vừa lớn.
Đàn ông ở bên ngoài cho dù có bao nhiêu uất ức, về đến nhà cũng là nhất gia chi chủ, ở trước mặt vợ con đều là thổ hoàng đế, chưa từng gặp phải sự nhục nhã này?Bọn họ không có can đảm đi tìm Hàn Thanh Tùng ganh đua, đành phải túm lấy đứa nhỏ trút giận, trước đánh một trận, cho chừa tật nói bậy nói bạ, không được nói lung tung nữa.
Mẹ đứa nhỏ đương nhiên là không vui.
Mà những đứa trẻ con không tham dự vào, không bị phạt trước mặt mọi người, càng vui sướng lẫn vào, tóm được những đứa trẻ lớn miệng cả gan đùa giỡn nói: “Buổi tối cha mẹ mày ngủ, ai ở phía trên?” “Mẹ mày ngoài miệng như lau mật, cha mày vốn ăn vụng, mày không có nhìn thấy à?” “Mông của mẹ mày có trắng hay lớn hơn mông của bà nội mày không…”
Mọi việc hạ lưu như thế lại nói một cách bỉ ổi hèn mọn.
Trẻ con hiểu chuyện sẽ mắng bọn họ, mắng nó lưu mạnh, mách cho chủ nhiệm trị an.
Trẻ con còn chưa hiểu chuyện cũng hùa theo bọn nó mà nói, thậm chí người ta chỉ dụ dỗ cho một viên kẹo, hoặc một con thỏ nhỏ bằng mây tre lá, bắt một con chim ruồi, trẻ con sẽ vui vẻ đem chút chuyện này toàn bộ đều nói ra hết.
Những chuyện kia, cả nhà vài miệng ăn đều chen chúc trên một chiếc giường gạch, thậm chí còn có đắp chung một chiếc chăn, buổi tối lên giường sớm, vợ chồng lén lút làm chút chuyện này thật đúng là không dấu diếm được tất cả các con.
Cho nên, chuyện này nghiễm nhiên trở thành nguồn gốc giải trí tốt nhất của rất nhiều đàn ông và phụ nữ.
Lâm Lam không sợ, dù sao cô còn không cùng chăn với Hàn Thanh Tùng, cho dù trước kia có mấy lần, tất cả đều là hơn nửa đêm, mấy đứa nhỏ còn nhỏ không có gì ấn tượng.
Hơn nữa, chắc chắn Đại Vượng sẽ không nói với người khác những chuyện này, Nhị Vượng khôn khéo không chịu thiệt thòi, chỉ có thằng nhóc Tam Vượng này thích náo nhiệt. Cũng may thằng nhóc này chỉ nói cha, vì muốn nghiền ép người khác, cũng không liên quan đến cô, càng không thể miêu tả chuyện đó.Hơn nữa đã được cô giáo dục dặn dò qua, từ lần đó Tam Vượng cũng kiềm chế rất nhiều.
Cho dù như vậy, Lâm Lam vẫn có chút không yên lòng. Dù sao cô chịu sự giáo dục của hiện đại, cảm thấy đây là hiện tượng xã hội, nếu như hướng dẫn không tốt, rất dễ dàng xảy ra vấn đề.
Nói thí dụ như tại sao ở nông thôn dễ dàng xảy ra những chuyện dụ dâm, cưỡng hiếp… cũng là bởi vì tính chất văn hóa thấp.Có một số việc không có phổ cập giáo dục, nhóm xã viên vừa tò mò vừa sợ sợ. Có người đàn ông không thể khống chế bản thân mình, có vài phụ nữ không bảo vệ được mình, rất dễ dàng xảy ra bi kịch.
Nếu không thể trong thời gian ngắn phổ cập văn hóa, thì chắc có thể phổ cập một chút vấn đề vệ sinh sinh lý cũng được?
Đàn ông thì do thầy thuốc cùng thư ký và các cán bộ quản lý, bọn nhỏ do trường học quản lý, phụ nữ thì có chủ nhiệm hội phụ nữ, thậm chí còn có thể nhờ thanh niên trí thức có văn hóa đến hỗ trợ.
Phổ cập một chút, để cho mọi người biết sinh hoạt vợ chồng không phải là chuyện thần bí gì, còn phải giáo dục thêm cho nhóm đàn bà con gái biết trong lúc có kinh nguyệt thì cần chú ý những việc gì, đây là vấn đề sinh lý bình thường, không phải thứ đồ bẩn gì khiến người không thể thấy. Cùng với việc các cô bé phải biết tự tôn tự ái, không thể để cho người khác đụng đến nơi tư mật của mình, càng không thể tùy tiện xảy ra quan hệ không thể miêu tả, để tránh mang thai.
Vâng vâng.
Cô nghĩ rất chu toàn, ngày hôm sau liền đề nghị với Đổng Hòe Hoa, hi vọng sau khi thu hoạch vụ thu kết thúc thì mời nhóm xã viên đế phổ cập giáo dục liên quan đến kế hoạch hóa gia đình.
Đổng Hòe Hoa vừa nghe, cười ha ha: “Lâm Lam à, chuyện này không phải là vấn đề lớn. Cô nói chỉ chút chuyện về hai vợ chồng ngủ, chúng ta phụ nữ mỗi tháng chỉ có chút chuyện này, có gì tốt để giảng chứ?”
“Chủ nhiệm, chúng ta biết không có gì tốt để nói, nhưng con gái chúng ta không biết thì sao? Người trong nhà không tiện nói, tụi nhỏ không hiểu, như thế không phải dễ dàng gặp chuyện không may sao?”
Cô bé bị đàn ông con trai hèn hạ dụ quan hệ đấy, còn có ở nông thôn cô bé cùng nam thanh niên trí thức trộm tình rồi mang thai, chuyện đó đều không phải là vấn đề sao?
Đổng Hòe Hoa cười nói: “Cho dù có người nói, vậy cũng phải có người nghe chứ.”
Chuyện này còn là chuyện hai vợ chồng tắt đèn ở trong chăn làm, có thể đem ra trao đổi với vợ chồng người khác sao, lại không thể quang minh chánh đại nói ở nhà mình, càng không có cách nào nói với con gái mình. Thật xấu hổ chứ sao.
Nếu có người nói đến tiết mục ngắn vui đùa hơi tục, bọn họ nghe được còn cảm thấy thú vị. Nếu thật có người muốn đường đường chính chính giảng, mọi người cũng xấu hổ nghe đấy.Thật mất mặt. Con gái càng thêm xấu hổ cho xem.
Đổng Hòe Hoa không đồng ý, đại đội bên kia càng không quản, Lâm Lam cũng biết tạm thời không làm được. Bây giờ cô nói chuyện cũng không còn uy tín, tự nhiên không thể miễn cưỡng, chỉ muốn trước tiên giáo dục bọn nhỏ của mình cho tốt.
Buổi tối tan tầm về nhà, Lâm Lam dẫn theo Mạch Tuệ nấu cơm, Nhị Vượng dẫn theo TamVượng đi nhặt đá tảng để lót nhà mới.
Lúc nhóm lửa, Mạch Tuệ nói với cô: “Mẹ, con nói với mẹ chuyện này.”
Lâm Lam thường xuyên tâm sự với Mạch Tuệ, dưỡng thành thói quen cho cô bé, cho dù muốn đồ gì hoặc có bí mật gì, hoặc là chuyện buồn gì, cũng không được gạt mẹ.
“Con nhìn thấy Thái Hoavà Yến Yến trốn phía sau đống cỏ khô, hai người sờ tới sờ lui, cũng không biết tụi nó làm gì.”
Lâm Lam thuận miệng nói: “Có phải bắt rận hay không?”
Lúc này tình trạng vệ sinh không được tốt, trên người người lớn trẻ con đều có con rận, Lâm Lam mất rất nhiều sức lực, vừa xức thuốc, mỗi ngày đều tắm rửa mới có thể đem nhà mình làm cho sạch sẽ.
Mạch Tuệ lắc đầu, thấp giọng nói câu gì đấy.
Lâm Lam nghe được da đầu tê rần, lập tức nói: “Mạch Tuệ, con cách tụi nó xa một chút, xem như không nhìn thấy. Lát nữa mẹ sẽ nói chuyện này với mẹ của hai đứa nó.”
Mạch Tuệ gật đầu: “Con còn phải đi học còn phải làm việc, còn phải về nhà làm bài tập, bọn họ gọi con, con chưa bao giờ theo chân bọn họ chơi đùa.”
Lâm Lam thở phào nhẹ nhỏm, Nhị Vượng và Mạch Tuệ ở cùng nhau, có thể giúp đỡ chăm sóc lẫn nhau.
Cô suy nghĩ một chút, cũng không cách nào nói với mẹ của hai đứa nhỏ kia, cha mẹ hai đứa nhỏ kia đều nổi danh đàn ông cợt nhã phụ nữ lẳng lơ, hơn nữa cũng không phải là loại người lương thiện gì. Nếu cô đi nói, đến lúc đó bảo đảm bị cho là hãm hại danh tiếng con gái nhà người ta, nói không chừng còn kết thù.
Có điều Lâm Lam cũng bắt đầu ý thức lưu ý những chuyện này, không chú tâm không biết, vừa để ý liền phát hiện, mẹ ơi, khắp nơi đều là chuyện này.
Trước đó cô chỉ quan tâm việc của chính mình, cho đến giờ cũng không chú ý nhà người ta, lúc này phát hiện bó tay rồi.
Nhà nào đó có con trai quanh năm đều ở bên ngoài, con dâu và cha chồng cấu kết, cái này cũng chưa tính, còn cấu kết với bác của mình cùng với đàn ông khác trong thôn, quả thật không thể loạn hơn. Chuyện này trừ mấy người trong cuộc không biết, hầu như những người khác đều biết chút gì đó, nhưng cũng không thể nào nói với người trong cuộc.
Con gái lớn nhà lén lút với chàng trai nhà nào.
Con gái nhà ai cùng thanh niên trí thức hàng xóm…
Người nào hướng người nào mắt qua mày lại…
Các người thật là lẳng lơ.
Lâm Lam căng thẳng thật hận không được ngó chừng mấy đứa nhỏ cho thật tốt, tránh cho bọn nhỏ học cái xấu.
Đại Vượng đã 11 tuổi, vóc dáng cao như mấy đứa nhỏ mười ba mười bốn tuổi, trong hoàn cảnh mười lăm mười sáu mười bảy tuổi là có thể kết hôn, không may bị dụ dỗ hoặc chính mình nảy mầm xuân, đều dễ dàng gặp chuyện không may. Cô không thể không lo.
Buổi tối ăn cơm Hàn Thanh Tùng nhìn cô một lúc thì ngẩn người một lúc lại sốt ruột, phản ứng đầu tiên chính là cô sợ qua nhà mới cùng ngủ với anh?
Anh không giỏi ăn nói, không thích trò chuyện, có thể bởi vì như vậy, ngược lại người khác đều tránh nói chuyện với anh.
Lúc ở bộ đội, bên cạnh không có phụ nữ, một phòng đàn ông mỗi lúc rãnh rồi đều nói về chuyện nam nữ này. Dựa theo bọn họ nói, phụ nữ ba mươi như sói bốn mươi như hổ, chia cách với đàn ông thời gian lâu dài, vừa thấy mặt hận không được từng giây từng phút dính chặt với nhau.
Bọn họ thích nhất, là nói: “Mấy cậu biết không, tôi sợ nhất thăm người thân! Không có chuyện gì khác, chính là đóng cửa ở trong nhà mỗi ngày mỗi đêm đều làm, muốn tôi bổ sung những ngày không ở nhà, phải nghe theo bọn họ…”
Khi đó vẻ mặt anh cũng lãnh đạm như đang làm phối cảnh.Nhớ đến chuyện này, nét mặt anh vẫn lãnh đạm như cũ, ánh mắt lại không tự chủ bay qua Lâm Lam. Cô không nên sợ anh.
Lúc này Lâm Lam đột nhiên nhìn sang đây, nhìn chằm chằm vào anh.
Vẻ mặt Hàn Thanh Tùng vốn lãnh đạm, tốc độ lấy mắt thường có thể thấy được từ từ nhu hòa: “Sao?”
Lâm Lam cười cười: “Bàn với anh chút chuyện chứ sao.”
Hàn Thanh Tùng: nếu là chia phòng ngủ thì không cần bàn nữa.
“Nói.”
“Anh biết chuyện hai ngày này chứ.”
Hàn Thanh Tùng: “Chuyện gì?”
Trên mặt Lâm Lam có chút mất tự nhiên, anh lại không biết? Không biết làm sao nói chuyện đây, không thể vui sướng mà nói chuyện phiếm rồi.
“Không có chuyện gì, không có chuyện gì.”
Hàn Thanh Tùng: “À, em nói thằng nhóc TamVượng hả?”
Lâm Lam cười cười, gương mặt có hơi hồng.
Hàn Thanh Tùng nhìn cô, gật đầu: “Trở về anh đánh nó một trận.”
Lâm Lam: “… Không, không phải nói để đánh con.”
Được rồi, lúc này nếu là thầy giáo hoặc bác sĩ hoặc công an, cô có thể bình tĩnh không chút gợn sóng nói ra chuyện này, sau đó bây giờ nên làm cái gì, một hai ba bốn năm liệt kê rõ ràng.
Nhưng người trước mắt này là Hàn Thanh Tùng, có hai ba lần quan hệ nam nữ với cô, thật đúng là không tiện mở miệng.
Mặc dù cô tự động xuyên vào nhân vật mẹ già, nhưng không thể tự nhiên tiến vào mối quan hệ vợ chồng già, trước mặt đối phương có thể thản nhiên nói năng thẳng thắn hoặc tùy ý đánh rắm này kia. Chính xác mà nói, bây giờ cô đang ở giai đoạn có hảo cảm, thích, mập mờ.
Ngại ngùng chứ sao.
Hàn Thanh Tùng có chút không rõ ý của cô, nghi ngờ nhìn cô. Anh vốn mang vẻ mặt nghiêm túc, lúc nghi ngờ càng thêm chuyên chú, hơn nữa đôi mắt đen sâu trầm tĩnh, biểu cảm càng thêm lạnh lùng.
Lâm Lam nhìn anh, anh nói xem bộ dạng anh tuấn cấm dục như vậy, thật không thích hợp nói chuyện chính sự, vẫn là tự mình giải quyết.
Mặc dù Lâm Lam chưa nói rõ ràng, nhưng Hàn Thanh Tùng chó ngáp phải ruồi, suy đoán Lâm Lam muốn anh dạy dỗ bọn nhỏ, lại không muốn đánh. Anh cảm thấy thằng nhóc phá phách đó thiếu dạy dỗ, tại sao có thể không đánh? Có điều nếu Lâm Lam không muốn anh đánh, đoán chừng sợ Tam Vượng còn nhỏ như vậy chưa từng bị đánh, anh phải đi tìm Hàn Thanh Bình nói một chút.
Cục trưởng Hàn vừa đến chỗ đó mà đứng, cũng không cần nói ra chân tướng gì, tất nhiên người khác tự bắt đầu bổ não, dốc sức muốn làm chuyện này.
Cho nên anh chỉ nói một câu thằng nhóc ngu ngốc Tam Vượng, Hàn Thanh Bình liền hiểu ngay chuyện gì xảy ra: “Thanh Tùng,cậu yên tâm, để tôi giáo dục em ấy.”
Cục trưởng Hàn gật đầu: “Thầy giáo, đứa nhỏ giao cho thầy, không nghe lời cần đánh cứ đánh.”
Hàn Thanh Bình cười đáp ứng, cục trưởng Hàn thật có khí thế, rất uy nghiêm, khí phách của đại tướng!
Hàn Thanh Tùng chó ngáp phải ruồi, Hàn Thanh Bình hiểu rõ ý nghĩ, bắt những đứa nhỏ quậy phá kia xếp thành một hàng, dạy dỗ thật tốt một trận.
“Thô nhưng không được thô tục, các con vẫn là học sinh sao? Cả ngày đi tiểu lại muốn thách thức nhau, người nào chim lớn chim nhỏ, sau này để thầy nghe thấy người nào nói đi tiểu này kia nữa, người nào nói chuyện ngủ nghĩ gì đó, thì chép sách giáo khoa mười lần cho thầy, tất cả các bài học phải học thuộc lòng cho xong! Làm không xong, thiếu một chữ thì đánh một cây thước!”
Ngày thường Hàn Thanh Bình rất ôn hòa, lúc nổi giận trong giờ học, ngay cả chính anh ta cũng thấy sợ!
......
Đảo mắt đến tết Trung thu.
Buổi sáng Hàn Thanh Tùng đi một chuyến đến công xã, đang phát phúc lợi tết Trung thu đây.Cơ quan cùng các đơn vị quốc doanh, lúc này đều có phúc lợi các ngày lễ.
Dựa theo cấp bậc, Hàn Thanh Tùng được phát hai cân đường trắng, hai cân mứt táo lớn, năm cân quả táo, hai cân bánh Trung thu, mặt khác còn có mười cân bột mì, hai cân dầu.Ngoài ra còn phát những phiếu khác, cấp bậc của anh được phát chính là bình nước nóng có tráng men cao cấp, có thể mua thêm một bình nước nóng, một cái thau tráng men hoặc hai hộp cơm tráng men.
Tôn Trác Văn và Hoàng Vĩ Trung không có bình nước nóng, chỉ có vật phẩm tráng men. Có điều bọn họ không cần, đã làm nhiều năm, bình nước nóng đã sớm có.
Không chỉ những thứ này, cuối mỗi năm còn có thể phát phiếu các vật phẩm lớn như: phiếu xe đạp, phiếu đồng hồ đeo tay, phiếu radio, phiếu máy may. Chẳng qua những vật này không phải ai cũng có. Một phần dành cho nội bộ cán bộ sử dụng, một phần lấy ra làm phúc lợi cho công nhân viên, phần thưởng cho công nhân viên tiên tiến.
Lúc cuối năm, Hàn Thanh Tùng mới có thể được phân chia như vậy.
Thời điểm Hàn Thanh Tùng đi đến xã mua bán, cũng có chút do dự giữa việc chọn mua hai hộp cơm tráng men hay một cái thau tráng men, bởi vì đều là vật trong nhà cần.
Trong nhà, thau rửa chân bằng sành bị Tam Vượng động tay đông chân làm rớt một cái, mặc dù Lâm Lam không trách nó, nhưng không tránh được tiếc nuối, còn oán trách với Hàn Thanh Tùng cái thau đó không bền chút nào.Mặt khác trong nhà chỉ có một hộp cơm tráng men.Nghĩ như vậy vẫn nên mua cái thau, vạc uống trà có thể có một cái, anh đi làm dùng hộp cơm đựng nước uống cũng không có gì.
Mua bình nước nóng và thay, anh lại lấy phiếu định mức thực phẩm phụ phẩm mỗi tháng của mình đi mua đồ: nửa cân đường trắng, nửa cân muối, một cân bánh Trung thu, một cân táo đỏ, nửa cân nấm mèo. Bọn họ cố định phiếu thực phẩm phụ phẩm, đa số là mua đường, trứng gà, điểm tâm… trong nhà có trứng gà, Hàn Thanh Tùng đã hỏi Lâm Lam lấy trứng gà đổi thành táo đỏ và nấm mèo. Còn lại anh mua cho Lâm Lam một bao nấm tuyết.
Táo đỏ nấm tuyết nấu nước ngọt, chỉ sợ ở trong huyện cũng là thức uống không tệ.
“Cục trưởng Hàn, lần trước ngài mua khăn lụa, người trong nhà có thích hay không vậy?” Khâu Đông Mai nhìn anh hồi lâu, khi thấy anh mua nấm tuyết liền mở miệng hỏi thăm.
Các cô cũng không ngờ cục trưởng Hàn người nhà quê lại sáng sủa như vậy, vóc dáng cao cao, thân hình cao ngất, mặc dù là người lãnh lãnh đạm đạm, nhưng ngược lại càng khiến anh thêm tuấn lãng, có một loại cảm giác anh tuấn quyến rũ động lòng người.
Cô chính là không nhịn được muốn trêu chọc anh, xem anh là người lãnh đạm có thể lộ ra thần sắc ôn nhu với mình hay không.
Hàn Thanh Tùng đem những vật vừa mua cất vào trong túi đeo: “Rất thích.”
“Ở đây chúng ta còn có đồ thích hợp nữa này, ngài có muốn xem một chút hay không, không cần phiếu!” Khâu Đông Mai hất bím tóc của mình lên, lại lấy ra một hai đôi vớ màu trắng, một đôi giày da trâu màu đỏ, một đôi giày da heo màu đen, còn có vài món áo lót của phái nữ.
Hiện tại ở nông thôn phụ nữ căn bản không mặc áo lót, chú ý thì mặc thêm chiếc áo ba lỗ, không chú ý thì cứ chân không ra trận.
Cô mang những thứ đó lên, khẽ nghiêng đầu, ánh mắt nhìn thẳng Hàn Thanh Tùng.
Anh không có giương mắt nhìn cô, tầm mắt rơi vào những vật phẩm kia, đối với cô cũng không khác gì chị bán thực phẩm bên cạnh. Khâu Đông Mai có chút mất mác.
Hàn Thanh Tùng xem một chút, nhướng nhướng mày, không cần phiếu? Giày da trâu đắt hơn giày da heo, hai đôi vớ trắng xứng với giày da lúc này là tuyệt phối, cô ấy mặc chắc chắn đẹp mắt, chính là giá tiền cao, khẳng định cô không vui. Cuối năm cũng có thể mua. Giá cả áo ba lỗ kiểu nữ không mắc.
Hàn Thanh Tùng cũng không chạm đến, chẳng qua là nhìn, áo ba lỗ kiểu nữ màu xanh nhạt ngắn hơn so với kiểu nam, đoán chừng dài không đến rốn, phía trên dây lưng hơi thô một chút, ở giữa có bốn nút áo có thể tăng giảm. Cũng không biết là tăng giảm ở phía trước hay phía sau.
Hắn hỏi: “Cái này có lớn nhỏ không?”
Lưng áo ba lỗ kiểu nam có phân mã số lớn nhỏ, giống như anh sẽ mặc mã lớn nhất, bởi vì vóc dáng cao.
Khâu Đông Mai cười nói: “Cục trưởng Hàn mua không ít, ký hiệu lớn nhỏ cũng biết đây.” Cô lấy một chiếc áo ba lỗ lên, loay hoay một chút, chỉ vào hai bên giải thích cho hắn: “Ngài nhìn xem, nơi này muốn phân lớn nhỏ.”
Hàn Thanh Tùng nhớ đến hai luồng mềm mại no đủ kia của Lâm Lam, chắc là phải lấy lớn.
“Cỡ lớn.” Hắn nói.
Khâu Đông Mai nhìn hai tai anh đỏ lên, trái tim mình cũng đập dồn dập, không khác lắm muốn đem chiếc áo ba lỗ kia đặt lên ngực mình khoa tay múa chân.
Bên kia Vương Tuệ Quyên nhìn thấy, lập tức đến đây, một tay giật áo ba lỗ xuống: “Đưa cục trưởng Hàn mã lớn nhất.”
Khâu Đông Mai mới tỉnh hồn lại, vội vàng cầm mã lớn nhất nhét vào trong tủ trưng bày, gương mặt nóng lên.
Hàn Thanh Tùng cũng không lưu ý, một lần mua hai áo ba lỗ, một màu xanh nhạt một màu trắng nhạt, cất vào, sau đó đi.
Anh vừa đi, Vương Tuệ Quyên đẩy Khâu Đông Mai một cái: “Cô uống thuốc mê rồi?”
Khâu Đông Mai cắn môi, thấp giọng nói: “Ai biết anh ta, lại không biết xấu hổ như vậy chứ.”
Lúc này nếu như thanh niên nam nữ không phải nói chuyện yêu đương thì đứng gần nhau nói chuyện cũng sẽ đỏ mặt.Hơn nữa những người làm lính kia, bởi vì rất ít tiếp xúc với phụ nữ, nhìn thấy phụ nữ nói chuyện cũng sẽ không để ý. Ai biết anh chẳng những không e lệ, còn đến mua nội y cho vợ nữa chứ. Hơn nữa anh ta… không phải anh ta nhìn bộ ngực của mình rồi mới nói muốn mua cỡ lớn sao? Không phải anh ta có ý gì với mình đó chứ?
(Xì, bị bệnh ảo tưởng rồi, cần chữa gấp)Vương Tuệ Quyên chọc vào trán cô một cái: “Người ta không biết xấu hổ? Tôi thấy cô không biết xấu hổ thì có. Để cho xã trưởng biết, xem có họp phê bình cô hay không.”
Khâu Đông Mai vội vàng lôi kéo cô: “Chị Tuệ Quyên, chị, chị đừng nói lung tung, em không có.”
Nói tới nói lui vẫn là không nhịn được mượn cớ đi ra ngoài muốn nhìn xem thử Hàn Thanh Tùng có ở bên ngoài hay không, có lẽ anh đang đợi mình đây? Sau đó cô đi ra ngoài lại không thấy bóng người, trong lòng rất buồn bã.
Hàn Thanh Tùng đã đi đến tổ giết mổ, lần này anh dự tính mua hai cái móng heo cùng một cái đuôi heo, mặt khác tháng tám anh còn nửa cân thịt, cũng cắt lấy về, thuận tiện mua thêm một chút xương.
Bộ trưởng Triệu đem phần tháng bảy cũng chia cho anh, bổ sung phiếu thịt lần trước.
Lâm Lam bảo hôm nay tết Trung thu, hơn nữa hôm nay bọn họ chính thức chuyển đến nhà mới, phải ăn mừng một bữa, cho nên muốn mua nhiều thịt một chút, không có thịt, xương cũng được.
Lần này vận may tốt, trừ dự tính, anh còn mua được một miếng gan heo, một miếng lớn huyết heo.
Nhưng thật ra tổ trưởng tổ giết mổ cố ý giữ lại cho anh, dù sao bán cho ai cũng là bán, bán cho Hàn Thanh Tùng giá tiền cũng giống như nhau, còn có thể giữ mối quan hệ tốt. Sau khi mua xong, Hàn Thanh Tùng lại đi một chuyến đến chỗ quản lý lương thực, anh muốn đi lấy hai cân rượu lẻ cùng xì dầu.
Rượu và xì dầu có lẽ được xem như là thực phẩm phụ, bình thường đều bán ở xã mua bán, ở công xã bọn họ từ sáu tháng cuối năm đã bắt đầu đổi thành lương thực ở chỗ quản lý. Cho dù người nào bán, nhóm xã viên cũng không có ý kiến, chỉ cần không tăng giá là được.
Sau khi mua xong, hắn bỏ đồ vật vào sọt, cột ở chỗ ngồi phía sau xe đạp, đi thẳng về nhà.
Lâm Lam dẫn theo TamVượng Tiểu Vượng ở nhà thu dọn đồ đạc để dọn nhà, Đại Vượng đi tách ngô, Nhị Vượng cùng Mạch Tuệ đi nhặt bông.
“Có thịt này, tối nay cải thiện thức ăn trên bàn rồi.” Nhìn Hàn Thanh Tùng chở nhiều đồ như vậy trở về, Lâm Lam thật vui vẻ, vội vàng chạy đến hỗ trợ tháo xuống.
Tiểu Vượng dẫn Vượng Vượng ngửa đầu nhìn xe đạp: “Ăn thịt vụn.”
Trước đó, nửa cân thịt kia thật không lãng phí chút nào, sau này có nữa bát thịt vụn, Lâm Lam đều cho bọn nhỏ ăn, bọn nhỏ đều nhớ kỹ mùi thơm đấy.
“Buổi tối liền nấu cho các con ăn.” Lâm Lam điểm lên chóp mũi bé một cái: “Để con trai nhỏ của mẹ ăn mập mạp ra.”
Vượng Vượng: “Gâu gâu gâu ~~”
“Cho mày uống nước canh thịt.” Lâm Lam dùng chân đá nhẹ vào Vượng Vượng.
Nó đã trưởng thành trở thành một con chó nông thôn Trung Hoa có màu màu lông xinh đẹp, vẻ ngoài vô cùng thật thà, thậm chí có cảm giác manh manh giống như Tiểu Vượng.
Hàn Thanh Tùng: “Trước chuyển đồ dùng nấu cơm cùng đi ngủ, những cái khác để anh trở về chuyển qua.”
Lâm Lam đồng ý, nói chờ ăn xong bữa cơm trưa sẽ đem nồi niêu dời qua, buổi tối mới nấu cơm ở nhà mới.
Hàn Thanh Tùng giúp cô khiêng đồ, Lâm Lam vội vàng nói: “Anh bắt đầu làm việc trước, tự em làm được.”
Sức lực anh lớn, nếu như cùng người nhà ôm việc để làm, cho dù bây giờ cũng có thể kiếm thêm được mười mấy công điểm đấy. Bình thường vào mùa hè, thời điểm khẩn trương bận rộn thu hoạch vụ thu, trong đội vì khích lệ nhóm xã viên phải cố gắng làm việc làm việc, cũng sẽ phân công công việc, quy định rõ ràng bao nhiêu công điểm để cho nhóm xã viên đi nhận việc, làm xong có thể lấy công điểm. Chỉ cần có sức lực, nắm chắc giới hạn thời gian làm xong việc trong đội, căn bản cũng sẽ đi nhận lãnh, lúc này so với công điểm cố định tự nhiên nhiều hơn.
Hàn Thanh Tùng liền để đồ xuống, để tự cô thu dọn.
Lâm Lam nhìn có táo đỏ, lấy một nắm cho TamVượng cùng em trai ăn, còn
cô đem đồ vào trong nhà thu dọn.
Hàn Thanh Tùng cũng đi theo vào, lấy áo ba lỗ đưa cho cô.
Lâm Lam:...... anh lại mua áo lót cho cô!
Cô đưa tay muốn nhận lấy, anh lại không buông tay, cô giương mắt chống lại ánh mắt nóng rực muốn thiêu cháy người khác của hắn.
Lâm Lam: “...... vợ chồng già đấy.” Anh làm như gì thế, dường như giống như thanh niên nam nữ nói chuyện yêu đương, cũng quá… muộn rồi đấy.
Ánh mắt Hàn Thanh Tùng u ám, hô hấp đều trở nên dồn dập, hai tay men theo phía trên chống xuống lu vây cô vào trong ngực.
“Buổi tối......” giọng nói anh trầm thấp: “Chúng ta ngủ ở phòng phía tây.”
Lâm Lam giống như tiếng muỗi vo ve ứng phó anh, tại sao anh chỉ nhớ thương chút chuyện này chứ?!
Hàn Thanh Tùng cúi đầu hôn lên môi cô: “Anh đi làm việc đây.”
“Hai người ở đây ăn vụng gì đấy!” Vừa lúc Tam Vượng từ bên ngoài đi vào, kêu lên một tiếng.
Lâm Lam vội vàng lấy một nắm táo đỏ nhét vào trong miệng Hàn Thanh Tùng: “Cha con muốn ăn táo đỏ, ha ha, ăn táo đỏ, nhanh làm việc đi.”
Cô đẩy Hàn Thanh Tùng, ra hiệu anh mau mau đi lên làm việc.
Bàn tay to của Hàn Thanh Tùng dừng lại sau lưng cô, sắc mặt như thường nói với TamVượng: “Nghe lời mẹ con.” Nói xong anh đi.
TamVượng chạy vào trong nhà: “Mẹ, có phải cha con ăn vụng món gì ngon không?”
Lâm Lam cố gắng hết sức duy trì vẻ mặt bình tĩnh: “Không có đâu, chỉ ăn táo đỏ.”
TamVượng: “Vậy mẹ ăn vụng rồi?”
Lâm Lam: “……….”
Có thôi hay không!
“Mẹ cũng không có.”
“Vậy sao mặt của mẹ hồng hồng như vậy? Lỗ tai cha con cũng đỏ.”
Lâm Lam suy nghĩ kiên quyết không thể như vậy, sau này phải lập ước pháp tam chương với Hàn Thanh Tùng, tuyệt đối tuyệt đối không thể thân mật vào ban ngày, tránh bọn nhỏ hiểu lầm, ảnh hưởng không tốt. Mặc dù TamVượng không nói bộ phận riêng tư nữa, nhưng lòng hiếu kỳ của trẻ con rất nặng, có đôi khi tò mò với cái gì đó liền thích nhìn chăm chú, ngàn vạn lần cũng không thể để nó thấy cái gì.
Cô vội vàng lấy một chén nước đường trắng, gọi TamVượng và Tiểu Vượng đến uống.
TamVượng cười hì hì: “Me hối lộ con đấy nhỉ, yên tâm, con sẽ không nói với bọn anh cả hai người ăn vụng đường.”
Lâm Lam: con muốn uy hiếp mẹ thế nào mới bỏ qua lời bịa đặt của con hả?
Cũng may TamVượng còn nhỏ, trừ ăn chính là chơi không hiểu nhiều, lập tức lực chú ý đã bị nước đường hấp dẫn.
Lúc buổi trưa, sau khi ăn cơm xong Hàn Thanh Tùng bảo Lâm Lam đem nồi chuyển đến nhà mới, nhà mới trên cơ bản đã thu dọn xong, người có thể vào ở, còn lại một ít đồ lặt vặt có thể từ từ hoàn thiện.
Lâm Lam đem chăn, mền, quần áo, thau… những vật nhẹ nhàng này đều dời qua, nhà cũ chỉ còn lại những vật to lớn như lu, chậu…
Đứng ở trong sân đánh giá nhà mới của mình, tâm tình Lâm Lam khoan khoái dễ chịu bội phần.
Tường đỏ mái ngói, gạch mới quét vôi, xi măng, để ngăn ngừa thấm nước. Nóc nhà có mái ngói, giữ ấm lại bền chắc, sau này cũng sẽ không sợ bị mưa dột, an toàn xinh đẹp, ở bên trong một đám nhà cỏ tường đất đen thùi, đúng là hạc giữa bầy gà, đặc biệt dễ gây sự chú ý của người khác.
Nền móng ba gian phòng khách nâng lên nửa mét, như vậy có thể dự phòng lúc mưa to nước chảy ngược vào nhà. Ở bên cạnh phòng phía tây còn giữ lại một gian phòng, sau này có thể làm thêm một gian phòng xép.
Tường bao chung quanh nhà cùng với phòng phía nam, nhà vệ sinh đều dùng gạch xanh kết hợp với đá tảng, cũng thật chỉnh tề ngay ngắn vô cùng dễ nhìn.
Cửa sân ở góc Đông Nam, đi vào bên phải có vách tường ngăn trở bên ngoài nhìn trộm, có một đường nhỏ trải đá đi vào.
Phía trước tường phía nam là một căn phòng nhỏ, dùng để chứa cỏ, các loại dụng cụ hỗn tạp, bây giờ chồng chất một đống dụng cụ bằng gỗ. Góc tây nam là nhà vệ sinh cùng một chuồng lót đá tảng, không chăn heo, tạm thời nuôi gà vịt.
Không có mái hiên, cho nên sân nhỏ rất trống trải, hai bên lối đi có thể trồng các loại hoa hoặc rau.
Chân tường, trước nhà cũng để lại các vị trí trồng cây, chờ mùa xuân năm sau có thể trồng cây ăn quả yêu thích cùng cây làm củi.
Ở nông thôn, bình thường đều thích trồng trong sân các loại cây như: cây lựu, cây hạnh, cây táo, cũng thích trồng các loại cây dùng làm củi như: cây hoè gai, quốc hòe, cây ngô đồng. Hơn nữa nhà có con cháu thành đàn, trồng cây xuống, chờ con gái lớn chặt cây làm gia cụ cưới vợ hoặc làm đồ cưới đều được.
Dù sân nhỏ có lớn cỡ bàn tay, nhóm xã viên cũng không bỏ lỡ không lãng phí một chút nào, cơ bản đều phát huy giá trị lớn nhất.
Bước vào trong nhà, độ cao gian phòng rộng rãi, vừa thông đến đáy, ở giữa không có những cây cột trụ khác chống đỡ. Không giống có vài nhà, vì muốn có độ sâu lớn thêm một chút, có thể bày bàn ở phía nam để giường ở phía bắc mà ở giữa cần thêm cây cột chống đở.
Có điều cứ như vậy chỉ một cái cột ở phòng khách, cũng tiêu tốn của cô hết 1.900 đồng rồi, nói thật rất đắc rất quý đấy.Có thể thấy cho dù thế nào, xây một ngôi nhà tốt cũng không dễ dàng đâu.
Duy nhất có thể tiết kiệm chính là sức lao động giản đơn của nhân công, không cần trả tiền công, cũng không cần bao cơm, những thứ này sau này nhà mình dùng sức người trả nhân tình cho người ta.
Dĩ nhiên, cô và Hàn Thanh Tùng yêu cầu khá cao, xây nhà cao rộng rãi, nếu như nhỏ một chút thì có thể tiết kiệm rất nhiều gạch ngói và gỗ. Dù sao gỗ trong vòng mười năm này quý hơn rất nhiều so với mười mấy hai mươi năm sau, thậm chí ba năm sau giá tiền đã tăng lên gấp bội đấy.Nếu xây một ngôi nhà nhỏ, thật ra sân nhỏ này không cần đến một ngàn viên gạch, tám chín trăm viên cũng đủ rồi.Nhưng theo quan niệm dùng tiền của Lâm Lam làm sao có thể tiết kiệm được, nơi này không chênh lệch lắm vậy thì làm lớn chút, cái kia không khác lắm vậy thì làm tốt hơn chút, cứ hai tốt như vậy, dĩ nhiên là chi vượt kế hoạch nghiêm trọng.
Vốn Hàn Thanh Tùng dự tính một ngàn viên gạch là đủ,lại bị Lâm Lam lẫn vào giữa cứ như vậy xong hết.
Tóm lại mặc dù tốn nhiều tiền, nhưng Lâm Lam đối với ngôi nhà này vô cùng hài lòng, dù sao ở niên đại không cho phép làm ăn, cũng không cho thành lập xí nghiệp tư nhân, có tiền nhất định phải cải thiện hoàn cảnh sinh tồn.
Về điểm này, Hàn Thanh Tùng đã giúp cô lo liệu, cô rất cảm kích.
Cô trong trong ngoài ngoài bận việc đến trưa, nhìn xem sắc trời không còn sớm liền vội vàng chuẩn bị cơm tối.
Lười nhổ lông ở móng heo và đuôi heo, cô để lên bếp hơ qua lửa, nấu nước rửa sạch máu, rửa nước nóng rồi lại rửa qua nước lạnh, sau đó bỏ vào nồi cho thêm đại hồi vào tiếp tục nấu. Sau khi sôi hạ lửa nhỏ lại, đợi không kém lắm thì lấy một phần thịt và nước canh ra, giữ lại ăn từ từ, phần còn lại cho thêm khoai tây bí đỏ các loại… sau đó dùng nồi bên cạnh tiếp tục nướng bánh ngô.
Mùi thơm kia, quả thật muốn bay đến năm năm.
Tam Vượng thèm ăn nơi nào cũng không đi, liền đứng ở trước bếp vừa giúp Lâm Lam nhóm lửa, vừa chảy nước miếng.
Lâm Lam nhìn nó khoẻ mạnh kháu khỉnh như vậy, dưới ánh lửa vết sẹo hình trăng lưỡi liềm trên trán càng làm người khác chú ý, nếu đen thêm chút nữa thì đúng là tiểu Bao Công rồi. Cô mềm lòng, liền thiên vị cho TamVượng cùng Tiểu Vượng.
Cô cắt một miếng gan heo, cắt thêm một đoạn đuôi heo, lột thịt cùng da xuống, xương cốt ném lại vào nồi nấu lại, sau đó giã tỏi làm nước chấm, để hai đứa nhỏ chấm ăn.
Tiểu Vượng cầm lấy một miếng gan heo trước đưa đến miệng Lâm Lam nhét: “Mẹ ăn.”
TamVượng cười hì hì, lấy thịt đuôi heo vừa nhét vào trong miệng ra: “Mẹ…”
“Mau ăn đi, ở đây mẹ cũng có đây này.” Lâm Lam cười cười.
Tam Vượng lại bắt đầu ăn.
Thằng nhóc này lượng cơm ăn rất lớn, đừng thấy chỉ mới bảy tuổi, mà ăn còn nhiều hơn so với Mạch Tuệ chín tuổi.
Lâm Lam múc cho bọn nhỏ môt chén lớn canh thịt và bánh bột ngô, Tiểu Vượng ăn hai miếng, phần còn lại toàn bộ đều do TamVượng ui a! Hít hà mà uống sạch.
“Các con ở nhà ăn thịt, sau này mẹ cho anh chị ăn, các con cũng không được ganh tị, biết không?”
Mặc dù Lâm Lam chịu thiên vị cho bọn nhỏ, có mấy lời cũng phải nói rõ ràng, mẹ có thể thiên vị cho bọn nó, sau này cũng làm cho anh chị, thứ tốt đều có phần, cũng không phải chỉ có bọn nó mới có thể hưởng thụ đãi ngộ này.
Bây giờ tụi nhỏ còn nhỏ, chính là trang giấy trắng, người lớn dạy dỗ thế nào thì bọn nhỏ sẽ trưởng thành như vậy.
Lâm Lam cũng chưa từng nuôi dạy trẻ con, có điều cô được đám bạn thân truyền thụ quan niệm nuôi dạy con cái, cùng với những điều cô biết khi sống cùng cha mẹ, họ hàng thân thích, cha mẹ bạn học… từ nơi đó quan sát học tập để phân biệt lối sống sinh hoạt rồi áp dụng mà thôi.
Ví dụ như mẹ cô trọng nam khinh nữ, bây giờ cô liền nhắc nhở bản thân, tuyệt đối không thể trọng nam khinh nữ.
Ví dụ như mẹ chồng bà Hàn thiên vị, cô lại nhắc nhở mình tuyệt đối không thể thiên vị, con cái nghe lời thì cưng chiều, con cái nghịch ngợm thì cũng không có thể ghét bỏ. Chăm sóc con nhỏ, cũng không thể không chú ý đến tâm tư tình cảm của con lớn.
Tuy ĐạiVượng có chút nghiêng ngả, nhưng cuối cùng vẫn chưa sai lệch hoàn toàn, cô thật lòng đối với nó, cô tin tưởng nó cũng có thể cảm nhận được.Mặc dù bây giờ nó còn trốn học, đối với cô cũng không còn kháng cự như vậy nữa, còn muốn thay cô làm việc kiếm công điểm.
Như Tiểu Vượng cùng TamVượng tất nhiên cũng giống nhau.
Hai đứa nhỏ gật đầu: “Dạ biết.”
Thoáng chốc bọn nhỏ xong việc trở về nhà, ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, quả thật thèm muốn chết.
“Thịt, thịt!” Bọn họ la to.
Lâm Lam cười cười: “Rửa tay rửa mặt rửa chân, chờ cha các con trở về rồi dọn cơm ăn.”
Hàn Thanh Tùng trở về thì trời đã tối đen rồi, Lâm Lam lập tức múc nước cho anh rửa tay.
“Tết trung thu này là cái tết đầu tiên ở riêng, chúng ta nên trở về, hay tự anh đi qua? Nếu cùng trở về, thì đều đem thức ăn qua đó. Nếu một mình anh em cũng lấy một dĩa thức ăn thịt mang đi, anh dẫn theo con đưa qua, chào hỏi ông nội bà nội thật tốt.”
Hàn Thanh Tùng vừa muốn nói vậy thì đều đi qua.
Lâm Lam lại nói: “Nói như vậy nếu hai ông bà thích chúng ta qua thì sẽ gọi tụi nhỏ qua gọi. Nếu không gọi, có lẽ chính là không muốn cho chúng ta qua đó. Chúng ta một đám người không chào hỏi mà lại đi qua đó, chỉ sợ không thêm vui mừng ngược lại càng thêm ngột ngạt.”
Mạch Tuệ và Nhị Vượng chọt chọt Tam Vượng.
Tam Vượng nói: “Mẹ, con muốn ở nhà ăn cơm. Bà nội con không thích con, mỗi lần thấy con đều nói con là tiểu quỷ đoản mệnh, hại chú Tư đi lao động cải tạo, nói con là đến đòi nợ nên ngược lại đập đầu chuẩn bị tìm chết nữa.”
Nhị Vượng: “Con nghe nhiều lần rồi.”
Mạch Tuệ: “Con cũng nghe như vậy.”
Tiểu Vượng: “Cô út mắng con là kẻ ngu, đừng làm bẩn mắt của cô, con không đi, mẹ cũng đừng đi.”
Động tác rửa mặt của Hàn Thanh Tùng ngừng lại.
Lâm Lam sợ anh mắng con, vội vàng nói: “Thật ra thì không trách bọn nhỏ, ngay cả em cũng thấy sợ sợ, mỗi lần thấy không phải bị mắng cũng là làm mẹ tức giận, tội lỗi nặng nề, không được tốt.”
Cô cười cười, giọng nói càng nói càng ôn nhu như nước: “Nếu không...... một mình anh đi qua đó nhé? Anh là con ruột, đi một mình hai ông bà vui hơn.Nói sau chỉ có một mình anh, ăn ít hơn cả một đại gia đình chúng ta. Nhiều người ăn nhiều, mẹ chồng sẽ đau lòng, khó tránh khỏi lại tức giận mắng chửi người.”
Hai tay Hàn Thanh Tùng chống trên thau tráng men, không rửa mặt cũng không nói gì, quay đầu nhìn cô, lúc này cô cười thật ôn nhu lại giảo hoạt, không giống với bất kỳ thời điểm nào trong quá khứ. Thoạt nhìn, cô một chút cũng không sợ anh.
Lâm Lam nhìn sắc mặt anh lãnh túc, ánh mắt sắc đầy thâm trầm, lập tức cười ngồi xổm xuống, chủ động tung đòn sở trường lấy khăn lau mặt cho anh: “Em cũng chỉ vì muốn gia đình hòa thuận, mẹ chồng nhìn thấy chúng ta liền nhớ đến chú Tư, bị chọc tức cũng không đáng giá, anh nói xem?”
Hàn Thanh Tùng vẫn không nói chuyện.
Trong lòng Lâm Lam có chút không chắc, suy nghĩ chẳng lẽ cả nhà phải bưng đồ ăn đi qua đó? Nếu như vậy cô cũng sẽ không vui, không bằng tạm nhân nhượng, đi qua đó lộ mặt một chút rồi về nhà mình ăn cơm? Ném Hàn Thanh Tùng ở lại nơi đó chắc là có thể rồi.
“Hai ta ngủ gian phòng phía tây.” Anh nhẹ nhàng nói, dường như xác nhận với cô.
Gió đêm thấm lạnh, Lâm Lam thoáng chốc nổ ầm một cái như bị bốc cháy, làm sao người này lại như vậy, đang nói chính sự đây mà, anh đã nghĩ đến đâu rồi chứ. Rồi hãy nói,không phải buổi sáng đã hỏi một lần rồi sao, bây giờ còn hỏi nữa, thiệt là.
Chẳng lẽ đàn ông đều như vậy
Cô ném khăn tay qua một bên, hừ một tiếng: “Anh vẫn nên ngủ ở nhà cũ thì hơn.”
Cô vừa định đứng lên đi, lại bị Hàn Thanh Tùng thuận thế cầm tay, đặt ở trong thau rửa mặt không cho giãy dụa.
Cô nhíu mày.
Hắn nhìn cô, ánh mắt thăm thẳm giao hòa với ánh trăng ôn nhu: “Sợ anh sao?” Hắn hỏi.
Lâm Lam cong lên ngón tay gãi gãi lòng bàn tay thô ráp của anh, hơi khiêu khích: “Mới không!”
Hắn lộ ra một nụ cười nhạt, khẽ kéo tay tiến sát bên tai cô, nhỏ giọng nói: “Em nói xem.”
Lâm Lam cười lên, rút tay ra: “Em đi lấy thức ăn cho anh.”
Hàn Thanh Tùng rửa mặt xong, nói: “Anh đi qua ngồi một chút, một lát trở về.”
Nghe anh nói như vậy, Lâm Lam đem bát canh lớn đổi thành một chén canh lớn, dù sao anh muốn trở về ăn cơm, nên giữ lại cho hắn.
Cô bới thêm một chén món ăn khác, phía trên để mấy miếng đuôi heo, gan heo và huyết heo, lấy một bọc bánh Trung thu đưa cho anh.
Hàn Thanh Tùng nhận lấy đi: “Mọi người ăn trước, không cần chờ snh.”
......
Nhà cũ nhà họ Hàn, không có tiền trợ cấp của Hàn Thanh Tùng, bà Hàn thì càng keo kiệt. Đến tết Trung thu, chẳng những không mua bánh Trung thu cùng quả táo, ngay cả một mâm cơm đàng hoàng cũng không có mà ăn.
Chị dâu cả Hàn nói lấy trứng gà xào một bàn để thay đổi, bà Hàn liền bộc phát:
“Kim Bảo hiện đang chịu tội, chúng ta còn qua trung thu cái gì? Mọi người không đông đủ, còn đoàn viên cái gì?” Mỗi ngày bà Hàn nghiêm mặt như nhà có tang, đối với người nào cũng không có sắc mặt tốt, nói mắng liền mắng: “Kim Bảo bị bắt, có phải chúng mày vui lắm hay không? Cái này đúng ý của chúng mày, cuối cùng không cần tiết kiệm lương thực, trứng gà cũng tiết kiệm để cho chúng mày ăn hết!”
Ông Hàn cúi đầu, trầm mặc rầu rĩ hút thuốc lá.
Anh cả Hàn: “Mẹ, sao mẹ lại tức giận nữa rồi, đang lễ tết đấy.”
Anh hai Hàn châm chọc nói: “Anh cả, ăn tết gì chứ, chú ba xây nhà ngói lớn, không mời chúng ta qua ở, cũng không mời chúng ta qua ăn lễ. Cha mẹ đi được không? Ngay cả cha mẹ cũng không đến mời? Một nhà vừa chia ra, trong mắt đã không còn cha mẹ anh em rồi.”
Anh cả Hàn: “Nói cái gì đó, dĩ nhiên ăn tết phải ăn ở trong nhà ông bà, làm sao ông bà lại chuyển qua đó được?”
Hàn Kim Ngọc hừ một tiếng: “Em thấy anh hai nói đúng, nhất định là do cô ta xúi giục.”
Chị dâu hai: “Con nghe nói chú ba mua khá nhiều thịt, cũng không đem qua đưa cho chúng ta một chút?”
Bọn nhỏ đều nói chú ba không đến.
Chị dâu hai không vui: “Con nói lần trước nhà chú ấy lợp mái, mua một đầu heo lớn như vậy, sao lại không chia cho cha mẹ một chút thịt ăn? Đây cũng thật quá đáng mà.”
Anh cả Hàn cũng không phải không biết xấu hổ: “Chúng ta cũng không đi hỗ trợ lợp mái, có bảy tám người đến hỗ trợ kia kìa, một đầu heo phân chia, mỗi người một chút cũng sẽ không còn.”
Bà Hàn lại bắt đầu khóc gạt lệ, con thứ tư bị bắt, con thứ ba bị hồ ly tinh lừa gạt, còn lại hai đứa cũng không dùng được.
Chị dâu cả chịu trách nhiệm nấu cơm, mùa này trong vườn rau lại không còn gì để ăn, chỉ còn bí đỏ trong nhà, đậu giác khô, mặt khác chính là dưa muối của nhà nông, trong nhà không có chút thịt, bà Hàn không cho làm trứng gà, quả thật không thể khó coi hơn nữa.
So sánh với nhà chú ba người ta, thật đúng là một trên trời một dưới đất!
Ngày đó, Lâm Lam chia thịt ra, cho cô một phần lớn nhất để mang về, nói để cho ông nội bà nội và bọn nhỏ ăn. Chị dâu cả bị đè nén qua, cầm về lặng lẽ cho con mình ăn, nếu giao cho bà Hàn, đến lúc đó toàn bộ đều để cho cô út và chú hai ăn hết, con của mình ngay cả một chút thịt vụn cũng không có mà ăn.
Lúc này đầu ông Hàn từ từ ngẩng lên, bởi vì đã lâu không nói chuyện đàng hoàn, lại hút thuốc lá nhiều, tiếng nói đều có chút biến dạng: “Tết trung cũng giống như giao thừa, người một nhà phải đoàn viên. Đi kêu cả nhà thằng ba đến ăn cơm, lấy trứng gà xào hai bàn, đàn ông một bàn, con nít một bàn.”
Lập tức bà Hàn dựng thẳng lông mày: “Ông bị mỡ heo che mắt rồi hả, trong lòng nó cũng không có người làm cha như ông, ông còn nhớ thương nó làm gì? Trong nhà tổng cộng có mấy trứng gà, gà cũng bị cô ta đoạt mất, còn muốn đến đây ăn trứng gà?”
Cô út cũng oán trách.
Chị dâu cả cười lạnh, cha chồng cũng thật buồn cười, muốn nhà chú ba đem đồ ăn đến đây thì nói rõ ràng, lại bảo kêu cả nhà đến dùng cơm. Nhà người ta đã tự mình làm xong, còn bảo qua đây ăn cơm. Với tính cách của chú ba có thể tay không đến đây? Chắc chắn mang đồ ăn cùng đến. Xem Lâm Lam là người ngu sao, cô ấy có thể đồng ý à?
Hai vợ chồng anh hai Hàn lập tức nói: “Chúng ta đi gọi nhà chú ba.”
Cô út lập tức kêu lên: “Chỉ gọi anh ba thôi, đừng kêu người đàn bà chanh chua kia, em vừa nhìn thấy cô ta đã buồn nôn rồi, còn có tiểu quỷ đoản mệnh cùng thằng nhóc nhỏ ngu ngốc kia cũng không được đến đây. Vốn đều là người nhà, những người ngoài như bọn họ còn đến nữa thì phiền chết đi được.”
Bà Hàn: “Để cho thằng ba đến là được rồi, những người kia đã phân ra ngoài đều là người ngoài, không cần.”
Hai vợ chồng anh hai Hàn vừa muốn đi, ông Hàn lại nói: “Con gái đi gọi, gọi chị dâu con cùng đến, để sau này nó không nên so đo với con.”
Hàn Kim Ngọc nóng nảy: “Cha, cha hồ đồ rồi sao?”
Ông Hàn cả giận nói: “Làm sao con lại nói chuyện như thế hả?”
Bà Hàn không vui nói: “Ông hù dọa con gái làm gì? Cũng không phải vàng ngọc gì, người đàn bà chanh chua kia cả thôn đều biết tên, một người cũng không ai nói cô ta tốt lành, con gái tôi nói không đúng sao?”
Mặc dù ông Hàn tức giận, lại không nỡ chửi mắng con gái, mấy ngày nay con gái ra ngoài làm việc, cả ngày mệt mỏi khóc sướt mướt, tay cũng sướt da. Mặc dù ngoài miệng ông bảo cô ra ngoài làm việc, trong lòng cũng đã buông lỏng, cho phép cô ở nhà nghỉ ngơi một chút. Ông khoát khoát tay, để cho thằng hai đi, hai vợ chồng anh hai vui vẻ đi ra ngoài.
Kết quả ở ngoài cửa sân đụng phải một người, trời tối om nhìn không rõ lắm, anh hỏi: “Ai đó?”
Bóng đen thản nhiên nói: “Anh hai, là em.”
Đứng ở chỗ này rõ ràng đã nghe được tiếng nói bà Hàn hùng hùng hổ hổ từ bên trong phòng khách truyền ra.
Anh hai Hàn có chút lúng túng: “Chú ba, chú đến vừa đúng lúc, bọn anh đang muốn đi gọi chú đến ăn cơm đây.”
Hàn Thanh Tùng: “Em không vào đâu, tránh chọc cho cha mẹ tức giận.” Anh cầm chén kín đáo đưa cho anh hai Hàn: “Lâm Lam bảo tôi đưa đến đây.”
Chị dâu hai vội vàng nói: “Tôi đi gọi mẹ Đại vượng cùng bọn nhỏ đến ăn.” Cô còn muốn đến nhà chú ba ăn ké đây.
Giọng nói Hàn Thanh Tùng bình thản: “Không cần, bọn họ…” Còn chưa nói xong anh đã xoay người rời đi.