Cô biến thành một người trong suốt ở bên cạnh Tiết Minh Dực và các con của mình, nhưng bọn họ lại không nhìn thấy cô cũng không nghe thấy cô.
Sau khi cô chết được vài năm, Tiết Minh Dực chuyển nhà đến thành phố, người phụ nữ đó tới làm hàng xóm của bọn họ. Người phụ nữ là vợ của một chiến hữu của anh, sau khi chiến hữu chết đã thành quả phụ, có việc hay không cũng thích tìm Tiết Minh Dực nhờ giúp đỡ. Công việc của anh bận rộn nên không có thời gian quản lý gia đình, lại đưa tiền cho bà nội, còn chia một phần cho người đàn bà đó để giúp chăm gia đình.
Người phụ nữ thoạt nhìn là một người rất tốt, có quan hệ tốt với bà Tiết, cũng giúp chăm sóc con cái, hai nhà giống như một nhà. Sau này người phụ nữ còn ủy thác người ta đi thăm dò, muốn tác hợp cô ta với Tiết Minh Dực nhưng Tiết Minh Dực từ chối, cô ta lại gả cho một chiến hữu khác của anh. Sau khi kết hôn, rõ ràng cô ta đã có chồng nhưng vẫn thích tìm anh nhờ giúp đỡ và mượn tiền.
Công việc của Tiết Minh Dực thật sự rất bận, anh vốn chính là nòng cốt của bộ đội, sau này liên tiếp thăng chức lại còn phải chấp hành nhiệm vụ bí mật nên thường xuyên không ở nhà.
Ba đứa trẻ trong nhà thì theo bà nội.
Lâm Tô Diệp trơ mắt nhìn hai đứa con trai bị bà nội chiều đến chẳng ra thể thống gì cả, đứa con trai lớn không thích giao tiếp với người ta mà chỉ thích đọc sách, đầu cơ trục lợi kiếm tiền, con trai thứ hai thích học theo bạn bè nói tình nghĩa, lăn lộn với đủ loại người.
Bà nội trọng nam khinh nữ nên cũng chẳng yêu thương quan tâm gì đến cháu gái cho lắm, dẫn đến con gái nhỏ tùy hứng ngang bướng, không chịu sự quản thúc, đi yêu một thanh niên côn đồ bạn của anh hai.
Thanh niên đó lớn hơn cô bé mười tuổi, con người rất xấu xa, quan điểm là phụ nữ gì đó chỉ giống như quần áo, còn anh em như thể tay chân, đối với con gái nhỏ gọi thì tới xua thì đi, khiến cho cô bé liên tiếp sụp đổ, cuối cùng tâm thần thất thường.
Con trai lớn ghét người phụ nữ đó và đứa con gái của bà ta, mà con trai nhỏ làm người trượng nghĩa, lại thích thể hiện khí phách anh hùng, luôn luôn che chở con gái của ả đàn bà đó, khiến con trai lớn và em trai càng lúc càng xa cách.
Bởi vì cha bận rộn công việc lại không thích biểu đạt, khi các con phạm lỗi anh cũng chỉ nghiêm khắc phê bình hoặc trừng phạt mà không biết nên thổ lộ tâm tình với các con thế nào, khiến cho giữa cha con càng ngày càng xa cách, gặp mặt không biết nên
nói gì.
Thông qua lời giới thiệu của người dẫn truyện, Lâm Tô Diệp biết con gái của người phụ nữ đó chính là nữ chính trong phim truyền hình này, còn nam chính là một con em cán bộ cao cấp cà lơ phất phơ.
Chuyện xưa này kể về thời kỳ phản nghịch, côn đồ thời niên thiếu của nam chính, sau này vừa gặp nữ chính đã yêu, xảy ra tranh đoạt quyền thế đủ loại, chia tay rồi lại làm hòa, dưới sự cảm hóa của nữ chính thiện lương nhưng kiên cường mà dần dần thay đổi tính cách ác liệt, làm lại từ đầu, gây dựng sự nghiệp phần đấu trong làn sóng thời đại mới, chuyện xưa trải qua nhiều thăng trầm cuối cùng cũng đi đến cái kết đại viên mãn.
Trong mơ có rất nhiều chuyện, người phụ nữ đó lập nghiệp, nam nữ chính đi học, yêu hận hiểu lầm, gây dựng sự nghiệp… nhưng Lâm Tô Diệp chẳng muốn nhớ đến, cô chỉ quan tâm đến phần các con của mình mà thôi.
Hai đứa con trai mà người dẫn truyện nói với cô, một đứa là nhân vật phản diện, một đứa là nam phụ bia đỡ đạn.
Bởi vì bị nam chính và nữ chính liên lụy hại cho con trai út của cô chết thảm, con trai lớn ghi thù trong lòng, vạch ra một loạt kế hoạch báo thù, rồi ngay trong lúc sắp giết chết được nam nữ chính lại vì sự xuất hiện của em gái mà kịp thời thu tay.
Cậu ta không thể giết chết em gái ruột của mình, cuối cùng lại bị gông cổ tống vào tù.
Giọng nói của người dẫn chuyện chất phác trầm thấp: Cậu ta cực kỳ thông minh, nếu như đi đường ngay lối thẳng chắc chắn sẽ có tương lai, đáng tiếc cuộc đời không có đường lui, cũng may cậu ta còn lại một chút lương tri mà không hại chết em gái ruột của mình. Tiếc là tên đã bắn đi rồi không thể lấy lại được, số phận không thể quay lại, kết cục của bọn họ đã được định trước, không ai có thể nghịch thiên cải mệnh.
Lâm Tô Diệp chửi ầm lên: “Vớ vẩn, con tôi sẽ không như vậy.”
Nhưng mặc cho cô chửi thế nào thì cũng không có ai đáp lại lời cô, cô bay tới bay lui theo người trong nhà đi qua hai mươi năm.
Nghĩ đến đây Lâm Tô Diệp lại càng không ngủ được nữa, với kiến thức của cô hoàn toàn không hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Đây là một cơn ác mộng sao?
Truyện convert hay :
Võ Phá Chín Hoang