----Câu trả lời của cô khiến Triệu Khang Vân cảm thấy lòng đầy thất vọng, bây giờ hai nhà họ Triệu và họ Cố đã gây nhau đến cỡ này rồi, thì sao anh ta còn có thể làm lành được với Cố Chi Nghiên đây?Hiện giờ anh ta thực sự rất muốn chờ đợi người phụ nữ trước mặt mình này, nhưng những lời lẽ ban nãy của cô cứ y như một chiếc gai găm sâu vào tim anh ta.
"Không thể nào.
"Anh ta nghiến răng mà nói:“Là do cô ấy vô lý càn quấy trước, chứ tôi đâu có làm gì sai chứ, nếu cô ấy chịu quay lại với tôi trước thì tôi sẽ suy nghĩ xem sao.
”Giọng điệu của anh ta vẫn vô cùng kiên định, làm ra cái vẻ như bản thân mình không sai, điều này khiến cho Ngô Ngọc Như tức tới lộn ruột, cái tên rác rưởi này sao mà phách lối vậy không biết, thảo nào mà nữ chính vốn dĩ trong nguyên tác lại không thèm để ý tới anh ra, xem ra chuyện này chỉ có thể tự cô ta giải quyết thôi.
Còn Cố Chi Nghiên và An Tĩnh Nguyên bên này đã sớm bước vào quán ăn từ bao giờ lại hoàn toàn không biết tí gì về những điều này của Ngô Ngọc Như, bọn họ gọi hai bát mì và vừa ăn vừa trò chuyện, Cố Chi Nghiên còn nhẹ nhàng bàn bạc với người đàn ông của mình về chuyện nuôi gà.
Kiếp trước vì phải lấy lòng Triệu gia mà từ sáng tới tối cô chỉ biết nấu nướng rồi làm việc cơm nước, mấy cái chuyện như kinh doanh này nọ hoàn toàn mù tịt, nhưng xét về phương diện chăn nuôi thì tính ra cô cũng khá là kinh nghiệm.
Với cả, hiện tại An gia cũng chỉ nuôi mỗi hai con gà, cộng thêm một con lợn gầy có khi còn không bằng gà, ngoài ra cũng không nuôi thêm con gì khác, đúng là mật ong có thể kiếm chút thu nhập cho nhà họ, nhưng chuyện kiếm tiền ấy mà, chẳng bao giờ là đủ cả.
Lúc nghe thấy cô nói vậy, An Tĩnh Nguyên hơi ngạc nhiên, bởi vì ban nãy cô còn nhắc anh là nên cẩn trọng thì hơn, nên anh nhỏ giọng nói:“Giờ em hết sợ rồi à?” "Anh không sợ thì em sợ cái gì?"Đúng là Cố Chi Nghiên có hơi sợ thật, nhưng nhà người ta nuôi được chẳng lẽ bọn họ lại không nuôi được sao?Hai nữa là bây giờ cũng đang trong thời gian mở cửa cải cách, nên bị phát hiện rồi thì tính sau vậy.
Thấy cô nhiệt tình như vậy, An Tĩnh Nguyên đây mong còn chẳng được, cho nên anh