Chuyện của bác sĩ Vương quả thật đã đả kích lòng tin của Trương Hồng, dứt khoát từ từ xem.
Trước mắt phơi rau quan trọng hơn."Mợ, hôm nay đi ra ngoài với con một chút, con định lấy thêm một ít lê rồi về, muốn làm đồ hộp, đến mùa đông chúng ta cũng có thể ăn nhiều hơn." Kiều Tĩnh An vừa rửa chén vừa nói với Trương Hồng."Đường trắng có đủ dùng không?"Kiều Tĩnh An nhỏ giọng nói, "Đủ rồi, con biết một nhà máy đường, tìm bà ấy đặt trước hai mươi cân."Trương Hồng cười, "Được rồi, mua thêm một chút hoa quả khác, cũng làm thành đồ hộp hết đi.""Ai."Trên phương diện đồ ăn hai người cực kỳ ăn ý, cô cũng không nói, trong nhà mợ Trương Hồng trọng nam khinh nữ, trong nhà có đồ ăn ngon tới bây giờ không tới phiên bà.
Sau khi kết hôn với cậu thì giống như trả thù mà tiêu xài, lúc có thể để cái miệng hưởng phúc thì tuyệt đối không bỏ qua.Trùng hợp là Kiều Tĩnh An cũng là người thích ăn, ở quê nhà hai người hợp lực làm lò nướng đất, các loại bánh quy nhỏ, đồ ăn vặt cũng chưa từng bị hỏng.
Cũng may trong nhà có thu nhập, người bình thường cũng không đủ ăn như bọn họ.Từ khi biết phải chuyển đến Thẩm Dương bên này, mợ cực kỳ luyến tiếc lò nướng đất trong nhà.
Bây giờ muốn làm chút đồ ăn vặt như trái cây sấy khô, bánh quy cũng không có dễ. Hai mợ cháu ra ngoài hơn một tiếng đồng hồ, đem về một quả lê, còn có một trái đào, người nhà trong viện thấy cũng hỏi, nhà này muốn làm gì mà mua nhiều trái cây như vậy, bây giờ mặc dù trái cây nhiều không có giới hạn, có tiền là có thể mua, nhưng ăn không hết bị hỏng thì cũng rất đáng tiếc. Buổi chiều, Trương Hồng rửa sạch chai lọ đựng trong phòng rồi đem đi hấp, tiếp đến là gọt vỏ lê.Kiều Tĩnh An ra ngoài đi mua đường trắng, thuận đường đến chợ đen dạo một vòng, mua được nửa hộp việt quất, đều là đồ hoang dã trên núi, việt quất bán trái lớn có nhỏ có, Kiều Tĩnh An cũng không ép giá, trả tiền, người ta ngay cả giỏ đựng việt quất cũng đưa cho cô.Mua đường trắng và việt quất về, cô chuẩn bị dùng này để làm mức việt quất, trẻ con rất thích ăn.Một buổi chiều, trong phòng nhà họ Hoàng truyền ra mùi hương ngọt ngào, không chỉ có năm đứa nhỏ trong nhà canh giữ ở phòng bếp ngửi thấy mùi đường đến chảy nước miếng, mà những người khác trong viện, trẻ con cũng ầm ĩ muốn ăn