Cô chia bột bánh mỳ ngàn lớp ra rồi nhào nặn thành một khối, sau đó quét lòng đỏ trứng lên bề mặt bánh, rắc thêm ít vừng trắng rồi cho vào lò nướng.Làm bánh hạt óc chó khác với làm bánh hạt dưa, hạt óc chó thịt dày, để có được đúng hương vị thì bề mặt phải daỳ một chút, bánh hạt óc chó sau khi nướng xong và để nguội thì lớp ngoài sẽ bung ra.Nướng xong bánh mỳ ngàn lớp, cô bỏ bột bánh hạt óc chó vào bếp lò.Khi đã nướng xong cả bánh hạt óc chó, cô chia cho mỗi đứa nhỏ hai cái, phần bánh óc chó còn dư lại, cô chia làm ba phần, giữ lại một phần, tặng nhà chị Tôn và nhà chị Vương mỗi nhà một phần.
Còn bánh mỳ ngàn lớp nướng sáu cái thì hai nhà mỗi nhà một cái.Số lượng như vậy là vừa đủ, dùng làm quà cảm ơn không nhiều cũng không ít.Kiều Tĩnh An đóng cửa lại, dắt mấy đứa nhỏ xuống núi.Đầu tiên đến nhà chị Tôn ở gần nhà cô nhất, chị Tôn đang ở trong vườn.Kiều Tĩnh An trả rổ lại cho cô ấy: "Chúng ta đừng nói mấy lời khách sáo đó làm gì, chị cầm lấy ăn nhé."Chị Tôn cười nói: "Thế chị cũng không khách sáo với em đâu, đồ ăn ngon thế này sao lại đẩy ra ngoài được chứ?"Lại dắt ba đứa nhỏ đến nhà chị Vương, cô khách sáo đưa quà cảm ơn, chị ấy cũng là một người tốt bụng."Nói có hai câu thôi mà, có đáng bằng mấy thứ này đâu.""Sao mà không đáng, thằng ba nhà chúng em cũng rất đáng giá mà, phải không nào?"Đứa thứ ba ngây ngô gật đầu, cái miệng nhỏ nhắn của nó nói theo: "Con rất là đáng tiền."Dáng vẻ ngoan ngoãn của thằng bé chọc hai người cười ha ha.Được một lát thì họ nghe thấy tiếng con nít bên nhà hàng xóm gào khóc.
Mặt chị Vương tối sầm: "Sát vách nhà chị là nhà Lý Hồng Anh, chắc là thấy mấy đứa nhỏ ăn bánh quy nên con trai nhà cô ta lại đang khóc lóc đòi đấy."Có một người hàng xóm mắt để trên trán như vậy thì càng miễn bàn đến sự ồn ào khó chịu.
Chị Vương cũng đã quen rồi, dù cô ấy không sống trong thành phố nhưng cũng là dân bản địa ở đây, chồng cô ấy cũng là đoàn trưởng, cô ấy chẳng phải sợ Lý Hồng Anh.Hai nhà sát cạnh nhau, nhà cô ấy mà có đồ ngon gì là Vệ Quốc Cường sẽ lập tức gào khóc đòi cho bằng được.
Lúc mới đầu, da mặt Lý Hồng Anh đúng là dày thật, còn dám đi qua đây xin.Cô ấy không quen mấy tật xấu như vậy, ầm ĩ mấy lần cũng cảm thấy khó chịu, Lý Hồng Anh cũng không qua nhà