Vốn Dương Quân Tô còn định làm người tốt đến cùng, đi với cậu bé vào đồn công an thì lại vừa hay nghe thấy cha mẹ người ta đến.
Thôi bỏ đi, cô cũng có thể yên tâm rời đi rồi.
Dù sao thì cô cũng đi ra ngoài để mua quần áo.Dương Quân Tô vẫy tay rồi tiêu sái xoay người rời đi, cậu bé vừa chuyển tầm mắt liền không tìm thấy người ở đâu nữa.
Cậu lo lắng chen tới chen lui trong đám đông, hỏi ra mới biết người ở đây không ai biết chị gái vừa rồi rời đi là ai cả.Cậu bé không khỏi buồn bã nghĩ: Tại sao mình lại ngu ngốc thế chứ? Ngay cả tên của chị gái mà mình cũng không biết.Dương Quân Tô nhanh chóng chen ra ngoài vòng vây, tìm được Dương Đình Đình.
Hai người cùng nhau đi về phía cung tiêu xã.Cung tiêu xã có một số quần áo may sẵn không cần phiếu vải, tất nhiên giá cả sẽ đắt hơn chút đỉnh.
Quần áo may sẵn chỉ có vài loại, sẽ không có nhiều sự lựa chọn.Dương Quân Tô đã mua cho mình một chiếc áo sơ mi kẻ sọc đỏ, một chiếc quần đen, một đôi giày da và một đôi giày vải quân đội.
Sau đó cô lại mua cho Dương Đình Đình một chiếc váy hoa hồng nền trắng khiến cho cô ấy vui muốn chết.
Cô ấy đã lớn thế này rồi nhưng vẫn rất ít khi mua quần áo mới, toàn là mặc đồ của các chị gái để lại.
Cái váy đã mua không phù hợp với đôi giày trên chân cô ấy, Dương Quân Tô lại mua thêm cho cô ấy một đôi giày da đen khác.Dương Đình Đình vừa phấn khích vừa sợ hãi: "Chị, có phải chị mua nhiều quá rồi không? Lúc về chắc chắn mẹ sẽ bị mắng đấy."Dương Quân Tô không thèm để ý nói: "Không nhiều lắm đâu, bà ấy cũng không dám mắng."Cô còn mua cho Hồng Ngọc Hồng Đậu một chiếc áo khoác màu đỏ tươi.Sau khi mua quần áo, cô mua thêm một lọ kem dưỡng da và năm chai dầu ngao, bốn chị em và mẹ cô mỗi người một chai.
Ngoài ra cô còn một cái máy tính xách tay và bút chì.
Dương Đình Đình nhìn đến tặc lưỡi, chị ba tiêu tiền thật sự quá hào phóng.Như thế