Nhóm Dịch: Tuyết Lạc Sơn TrangNhững tri thanh này lúc mới về nông thôn nào biết tiết kiệm lương thực, có bao nhiêu ăn bấy nhiêu, lương thực dành cho một năm chưa đến nửa năm đã thấy đáy.
Bây giờ chỉ có thể tự bỏ tiền túi để đổi lương thực, thời điểm lập thu cũng là mùa thu hoạch, để có thêm lương thực, chuyến đi thành phố này Thẩm Thiệu Khanh mua thêm một ít vật tư bảo hộ lao động để đổi lấy hai túi khoai tây này tư thôn bên cạnh.
“Ừm, được!” Trịnh Châu nhìn đồ bọn họ mang về đã mở cờ trong bụng, nhưng vẫn chưa quên được khuôn mặt lạnh lùng vừa rồi của Đồng Nhan: "Tiểu tử Đồng Đại Bảo kia làm sao vậy? ”"Chắc là mệt mỏi rồi, để cho cậu ta nghỉ ngơi một lát đi.
" Thẩm Thiệu Khanh vỗ bả vai anh ta rồi xoay người đi vào phòng mình.
Cõng đồ lâu như vậy cả người toàn mồ hôi, nhịn đến bây giờ đã là cực hạn!.
Lúc này Điền Tiểu Nga đang ngồi trong bếp nhà mình, khuôn mặt bình tĩnh mặc cho mẹ cô ta mắng: "Có phải con sống tốt quá rồi không? Còn dám đến bệnh viện gặp tên khốn kiếp Triệu Tiểu Hổ kia? Con có phải muốn khiến mẹ tức chết không?”Một tay Tiêu Thúy Anh nhéo eo cô, tay kia chọc mạnh vào trán cô, như thể chỉ cần chọc thêm vài cái nữa là có thể khiến đầu óc cô tỉnh táo.
Điền Đại Mãn, cha cô ngồi xổm ở một bên cửa, ngậm điếu thuốc trong miệng và không nói câu nào.
"Con ông đấy mà ông không nói được một câu nào à? Nhìn con gái cưng của mình đi sai đường ông cũng mặc kệ à?" Tiêu Thúy Anh tức giận đến không chịu nổi, cũng không dám lớn tiếng la hét.
“Chuyện nhà mẹ con các người đừng hỏi tôi!” Điền Đại Mãn cau mày, vẻ mặt không kiên nhẫn, nữ nhân thối tha này đã không sinh được con trai còn ngày ngày làm ầm ĩ, thật sự quá phiền phức!"Lần nào ông cũng trưng ra cái thái độ này, chắc là nghĩ tới chuyện tôi chưa thể sinh được con trai đúng không?"