Nhóm Dịch: Tuyết Lạc Sơn TrangĐôi mắt hoa đào xinh đẹp kia sáng như sao, ánh mắt thiêu đốt dường như có thể hút đi linh hồn người khác, bỗng nhiên Thẩm Thiệu Khanh cảm giác trái tim mình giống như là bị cái gì chọc thủng, anh ta không được tự nhiên vội vàng nghiêng đầu nhìn về phía cánh đồng lúa mì xa xa.
"! " Nhìn chằm chằm vào sau gáy anh ta, Đồng Nhan cảm thấy cạn lời, người này có đôi khi rất bất lịch sự!"Đồng Tri Thanh, cậu chuẩn bị đi huyện mua cái gì?" Mọi người đều biết bình thường Đồng Nhan rất tiết kiệm, tri thanh cùng xe đều rất tò mò hôm nay làm sao cô có thể bỏ tiền ra mua đồ? Chẳng lẽ thật sự liên quan với Điền Tiểu Nga kia?Đồng Nhan không biết những người này đã tưởng tượng ra rất nhiều chuyện, cô nhìn thoáng qua Thẩm Thiệu Khanh, thấy người nam nhân kia không có ý muốn thay mình giải thích, chỉ có thể nói thật: "Thẩm điểm trưởng bảo tôi đi huyện giúp anh ta.
”Một câu nói khiến cho những tri thanh cùng nhóm với cô phải ghen tị, nghĩ thầm: Cũng không biết tiểu tử gầy gò này sao lại may mắn như vậy, vừa mới xuống nông thôn đã có điểm trưởng che chở.
Bọn họ cũng muốn có đãi ngộ này!Thật ra vấn đề này Đồng Nhan cũng từng nghĩ tới, nhưng không thể nghĩ thông suốt, lúc mới xuyên qua nam chính vẫn luôn lạnh như băng đối với cô, tuy rằng bây giờ cũng không phải quá tử tế với cô, nhưng rõ ràng thái độ tốt hơn so với lúc trước rất nhiều.
Vì để không làm mất đi hình tượng của mình, người khác nói cái gì cô cũng chỉ là gật đầu một cách ngây thơ, không có nói thêm câu nào.
Thẩm Thiệu Khanh nghe những người này ríu rít ở bên tai mình vẫn cứ im lặng, mãi cho đến khi xe ngựa đến huyện anh ta mới quay đầu một lần nữa nhìn về phía Đồng Nhan: "Ba giờ chiều chờ tôi ở trước cửa xã cung ứng tiêu thụ.
”Xe ngựa trở về thôn sẽ xuất phát lúc bốn giờ, người là do anh ta