Nhóm Dịch: Tuyết Lạc Sơn TrangVừa hay, hôm nay bên cạnh cánh đồng nơi thanh niên tri thức nam làm việc, có một vài nam thanh niên mới đi học về, khoảng mười một mười hai tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ lại có phần già dặn hơn nhiều.
So với hầu hết những thanh niên tri thức, đám nhóc này gặt lúa vừa nhanh vừa thành thạo, chẳng mấy chốc đã bỏ họ lại phía sau.
Đồng Nhan từ lúc khom lưng gặt lúa thì chưa từng ngẩng đầu lên, bây giờ cô chỉ muốn gặt sớm nghỉ sớm nên không hề phát giác cách đó không xa có một đứa trẻ đang lén nhìn cô.
Để tiết kiệm lương thực, nhiều thanh niên tri thức chỉ ăn hai bữa một ngày, lúc trước không ăn trưa thì vẫn trụ được, nhưng bây giờ cường độ lao động tăng lên, nếu không ăn gì đó thì thực sự dạ dày của bọn họ sẽ chịu không nổi mà kêu “ùng ục”.
Lúc này, khoai tây mà Thẩm Thiệu Khanh đổi về từ thôn bên cạnh cũng có ích rồi, buổi trưa mỗi người một củ khoai tây luộc, dù không no bụng nhưng cũng đủ chịu đựng cơn đói.
Ăn khoai xong, Đồng Nhan cầm cây liềm và một chậu quần áo bẩn đi đến bên cạnh con sông nhỏ ở phía Tây.
Giặt quần áo, mài liềm là hai chuyện không thể chậm trễ.
Sau khi cắt lúa hai ngày, liềm của cô hơi cùn, sáng sớm vẫn còn dùng bình thường, nhưng đến buổi trưa, phải cắt liên tiếp hai ba nhát mới đứt, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tiến độ buổi chiều.
Cho dù có mệt không muốn làm thì cũng phải mài liềm trước mới được.
Ánh nắng buổi trưa là nóng nhất, cũng may là bên sông trồng nhiều liễu, cây cối rợp bóng mát, gió nhẹ thổi tới mát hơn ở chỗ thanh niên tri thức.
Khi Đồng Nhan đi đến bờ sông, cô đặt chiếc chậu sang một bên, sau đó ngâm quần áo vào làn nước sông trong vắt, rồi đặt đá mài xuống đất và chuẩn bị mài liềm.
Trước đây Thẩm Thiệu Khanh đã dạy mọi người cách mài liềm, lúc mới học, Đồng Nhan tưởng là không khó lắm, nhưng đến khi tự mình làm thì lại làm không tốt.
Phí công sức cả nửa ngày cũng chỉ là vô ích, bất lực, cô chỉ có thể