Nhóm Dịch: Tuyết Lạc Sơn TrangThẩm Thiệu Khanh giọng điệu bình tĩnh, tựa như chỉ là người ngoài cuộc.
Nếu không phải đám người Triệu Tiểu Hổ đã từng lĩnh giáo sự lợi hại của anh thì chắc chắn sẽ không để tâm đến lời nói này.
Trong mắt dân làng, Thẩm Thiệu Khanh là một thanh niên tri thức chính trực sáng sủa, nhưng chỉ họ mới biết người đàn ông này là một con sói đội lốt cừu, vừa nham hiểm vừa tàn nhẫn.
Vương Đại Đầu nhớ lại những lần từng chịu thiệt thòi, cậu ta kéo lấy tay áo của Triệu Tiểu Hổ nhỏ giọng nói: “Anh Hổ, hay là lần này chúng ta thôi đi…”“Không được, anh họ, chúng ta không thể hèn nhát!” Trước đây Triệu Thụ Căn chưa từng tiếp xúc với Thẩm Thiệu Khanh, không dễ gì mới có thể lên tiếng giùm anh họ, cậu ta không muốn từ bỏ như thế.
“Các người câm miệng!”Sau khi cân nhắc lợi hại, Triệu Tiểu Hổ không cam lòng nhưng hắn cũng không phải kẻ ngốc, có Thẩm Thiệu Khanh ở đây, không thể đến gần Đồng Đại Bảo, đành phải về trước rồi tính sau.
Tục ngữ nói, thua người không thua trận, trước khi rời đi còn không quên nói một câu gay gắt: “Họ Đồng kia, mày đợi đó! Có bản lĩnh thì ngày nào cũng bám theo Thẩm Tri Thanh đi! Chúng ta đi!”Mãi đến khi bọn họ quay người rời đi, Đồng Nhan mới thở dài một hơi, ngượng ngùng gãi tóc, lại cảm ơn nói: “Điểm trưởng, chuyện vừa rồi gây phiền phức cho anh rồi.
”“Không sao đâu, lần sau đừng ra ngoài một mình nữa.
”Hai người đứng đối diện nhau, Thẩm Thiệu Khanh nhìn soáy tóc trên đầu cô, nhẹ nhàng mỉm cười.
Mái tóc mềm mại và bồng bềnh khiến anh nhớ đến chú chó giống Pekingese ở nhà tên là Bé Ngốc.
Chỉ là một chú chó nhỏ xíu, không thích sủa, nhưng lại sở hữu hàm răng sắc nhọn không thể xem thường.
Ừm, khá thú vị! Đồng Nhan không biết người đàn ông này đang so sánh mình với một con chó, cô ngẩng đầu lên, đôi mắt ươn ướt tràn đầy sự cảm kích.
Lúc này một bóng người giống như một cơn lốc nhỏ, cuốn theo bụi đất hai bên đường làng, lao thẳng về phía bọn họ.
“Đồng Đại Bảo, anh Hổ chịu tha cho mày, nhưng tao thì không! Hôm nay không cho mày một bài học thì tao sẽ mang họ của mày!”Tiếng hô