Nhóm Dịch: Tuyết Lạc Sơn TrangĐồng Nhan nghĩ rất đơn giản, cô muốn thừa dịp anh ta không có ở đây có thể lau người, chứ cô thật sự lạnh quá rồi!“Tôi ra ngoài thì cậu vui lắm sao?” Đáy mắt cô nhảy nhót, nhưng vẫn bị Thẩm Thiệu Khanh bắt được.
“Không…” Không ngờ anh ta lại hỏi như vậy, Đồng Nhan nhanh chóng bình tĩnh lại giảo biện: "Tôi chỉ lo trời mưa đường trơn, anh chú ý an toàn.
”Người ta nói lời nói nịnh nọt có hay đến mấy cũng không lừa được, từ xưa đến nay chỉ có đạn bọc đường (*) mới có thể mê hoặc lòng người.
(*) Đạn bọc đường: Dụ dỗ bằng vật chất.
Cho dù anh là nam chính trong sách cũng không khác người thường, nhưng Thẩm Thiệu Khanh cũng không hỏi nữa, chỉ nhướng mày nhìn cô một cái, sau đó dưới sự chờ đợi tha thiết của Đồng Nhan mà ra khỏi phòng.
Xuyên qua cửa sổ thấy anh rời khỏi đại viện tri thanh, Đồng Nhan thở dài một hơi, vội vàng đứng lên khóa trái cửa phòng từ bên trong.
Mỗi một gian phòng trong tòa viện này đều dùng thanh gỗ dài làm chốt cửa, chỉ cần người có ý đồ từ ngoài cửa dùng một miếng sắt nhỏ các loại móc một chút, cửa có thể bị mở ra một cách dễ dàng, như vậy thì rất không an toàn.
Vì phòng ngừa lỡ như có thể xảy ra chuyện gì, Đồng Nhan lại gác hai cái ghế trong phòng ở cửa, sau đó mới bắt đầu cởi quần áo.
Trước tiên cô dùng khăn lông lau khô nửa người trên trần trụi của mình, sau đó nhìn chằm chằm vào chiếc áo ba lỗ kia của Thẩm Thiệu Khanh, bối rối hồi lâu, cuối cùng vẫn không mặc nó, mà dùng sức vặn xoắn quần áo ướt đã cởi ra, cho đến khi vắt không ra giọt nước nào nữa rồi lại mặc chúng lại lên người.
Sợ ngày mai bị cảm lạnh, cô chỉ có thể mặc quần áo ướt ngồi ở đầu giường gần chỗ lò sưởi, sau đó uống từng ngụm nước nóng vào trong bụng.
Sáu giờ tối, bên ngoài mưa đã tạnh.
Căn nhà đất nhỏ của Đồng Nhan bị trận mưa to này tàn phá đến