Nhóm Dịch: Tuyết Lạc Sơn Trang“Đừng khách sáo.
” Thẩm Thiệu Khanh nhìn Đồng Nhan một cái thật sâu, sau đó không nói gì nữa mà quay trở về phòng.
đại viện thanh niên tri thức này vốn là nhà của một địa chủ, vài năm trước đã bị tịch thu, sau đó trở thành khu nhà ở dành cho những thanh niên có học thức về quê sinh sống.
Để tránh bị người ngoài nghi ngờ, ở giữa viện có xây một bức tường lớn giữa chỗ ở của nam và nữ, trên tường có khẩu hiệu bằng chữ màu đỏ rất bắt mắt.
Tính cả Đồng Nhan, trong viện tổng cộng có sáu nam thanh niên tri thức, cứ ba người một phòng, cũng may lúc trước nguyên thân còn thông minh, trước khi về đây lén ăn một ít đậu phộng khiến toàn thân phát ban đỏ, mọi người không biết đó là do dị ứng, tưởng là một loại bệnh ngoài da nào đó nên sắp xếp cho cô ở một mình trong một căn phòng chứa những đầy đồ lặt vặt.
Phơi quần áo xong trở về phòng, Đồng Nhan mới dám cởi áo sơ mi dài tay ra cho mát.
Vén quần áo lên nhìn vòng eo mảnh khảnh như cây gậy trúc của mình, cô thở dài nặng nề, lúc trước khi về nông thôn nguyên thân đã không ít lần chịu khổ, làn da thô ráp ngăm đen, toàn thân không có chỗ trắng nào.
Hơn nữa cơ thể của cô ấy còn hơi gầy yếu, do suy dinh dưỡng lâu ngày nên cũng không cần thiết phải cố gắng bó ngực lại.
Một bộ ngực từ cỡ 36D đột nhiên trở thành ngực phẳng, mặc dù đã thích ứng hơn một tháng nhưng mỗi lần nhìn thấy sân bay này cô vẫn hơi muốn khóc.
Chỉ có điều, xét theo tình hình bây giờ thì, bộ dáng này khiến cô cảm thấy an toàn hơn…Lúc này, ở nhà họ Điền cách đó không xa, Điền Tiểu Nga tức giận ném hai cái bánh bột ngô lại vào nồi, uống ừng ực một bầu nước lạnh để đè nén cơn tức giận trong lòng.
“Con làm sao vậy? Miệng con cong đến độ có thể buộc được đầu một con lừa rồi đấy, ai khiến con tức giận như vậy?” Tiêu Thúy Anh nhìn Điền Tiểu Nga trở về